Nàng cúi đầu nhìn một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy, cùng với chiếc đèn thỏ nắm trong tay.
"Đi thôi."
"Được." Ta mỉm cười, rất vui mừng.
Ta nghĩ có lẽ điều đó có nghĩa là, nàng thực sự đã chấp nhận.
Trấn Lục Hợp là một thị trấn nhỏ, không thể so với sự hoành tráng của lễ hội đèn lồng ở Thành Hồn Dương, nhưng chỉ cần có nàng bên cạnh, bất cứ nơi nào cũng mang ý nghĩa khác biệt.
Thị trấn hôm nay treo đầy đèn lồng, dòng người tấp nập, khắp nơi đều là những cặp nam nữ tình tứ.
Ta tiến lại gần nàng một chút, nàng hiếm khi không từ chối.
Ta và nàng như quay lại thời gian vui chơi ở kinh thành, đoán đố đèn, ném vòng, ăn bánh nướng thịt cừu nổi tiếng của Bắc Cương, thậm chí còn để một bà lão nhiệt tình buộc sợi chỉ đỏ lên cổ tay chúng ta.
Chỉ đỏ nghìn nút thắt, chỉ có tình nhân mới buộc.
Ta cúi đầu nhìn, mỉm cười.
Cho đến khi trăng lên giữa trời, chúng ta đến cầu Tình Nhân, cầu được các cô gái khéo tay trang trí đầy hoa đỏ.
Dưới cầu, mặt nước đầy hoa đăng với đủ màu sắc khác nhau, tụ thành dòng sông, như biển sao đom đóm chảy trôi, trong ánh trăng thật đẹp.
"Thả hoa đăng không?" Ta cười hỏi nàng.
Nàng nhìn cảnh dưới cầu, dáng vẻ ngoan ngoãn, không chớp mắt trả lời: "Được."
Ta khẽ động cổ tay, sợi chỉ đỏ buộc c.h.ặ. t t.a. y nàng, như nắm lấy tay nàng.
Bất chợt, ba bốn đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi chạy ùa tới, lưỡi d.a. o sắc bén cắt đứt sự kết nối giữa ta và nàng.
Sợi chỉ đỏ bị cắt đứt giữa chừng, trượt xuống.
Sắc mặt ta thay đổi, lòng trầm xuống.
Ngẩng đầu lên, những cặp đôi xung quanh đã bắt đầu mắng mỏ, không chỉ ta và nàng bị ảnh hưởng.
Chỉ đỏ tượng trưng cho duyên phận, dây tơ hồng đứt là điềm xấu.
Phụ mẫu của lũ trẻ tới rất nhanh, nhìn thấy cảnh tượng này cũng biến sắc, mặt xanh mặt trắng, vừa xin lỗi vừa rầy la bọn trẻ.
Trong tiếng khóc và lời xin lỗi, nàng ngẩn người, rồi như không có chuyện gì, nắm lấy cổ tay ta nói: "Đi thôi, chúng ta thả hoa đăng."
Hoa đăng trôi trên nước, xung quanh mọi người đều nhắm mắt cầu nguyện.
Dù trong lòng có chút khác lạ, ta gượng cười hỏi: "Không cầu nguyện sao?"
Nàng quay lại mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm có gì đó ta không hiểu được: "Không, ta không có gì để cầu."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy." Nàng giơ cổ tay lên, sợi chỉ đỏ đứt như nhắc nhở điều gì đó: "Giống như sợi chỉ dễ đứt, mặt trăng định sẵn sẽ lặn về phía Tây."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Có những chuyện, rốt cuộc phải nhìn về phía trước."
Bờ sông vẫn náo nhiệt, khắp nơi tràn ngập tiếng cười vui vẻ, nhưng không khí bên tai ta trở nên tĩnh lặng, ta nhìn thẳng vào mắt nàng, khuôn mặt cứng đờ, giọng khàn đi: "Vi Vi... ta..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!