13
Liễu di nương thậm chí không cần người đỡ: "Vương gia..."
Vừa thấy ta ngồi trên ngựa, ánh mắt nàng liền lập tức thay đổi.
"Vương gia."
Nhiếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn nàng, nhưng không xuống ngựa: "Có việc gì?"
"Cũng không có việc gì, chỉ là Vương gia về phủ, thiếp thân chưa... bái kiến."
Đôi mắt to tròn ngấn nước, ngẩng đầu trông mong nhìn Nhiếp Hàn Sơn.
Lại thêm bộ y phục màu trắng ngọc này, quả thật xứng đáng câu "ai thấy cũng thương tiếc."
Ta quay đầu nhìn Nhiếp Hàn Sơn.
Nếu là bình thường, hắn sớm đã xuống ngựa an ủi.
Lúc này lại không có phản ứng gì nhiều.
Chỉ thấy hắn hạ mi: "Vậy bây giờ đã gặp rồi, hôm nay trời lạnh, thân thể nàng không tốt, nên sớm về phòng nghỉ ngơi."
Nói xong cũng không đợi Liễu di nương mở miệng, trực tiếp sai người đưa nàng về.
Liễu di nương sững sờ tại chỗ, dường như không ngờ lại như vậy, đôi mắt nàng lập tức tối sầm lại.
Ta nhìn nàng, trong lòng lại không sinh ra nhiều thương cảm.
Hôm qua từ miệng quản gia biết được, từ khi ta rời đi, không còn ta quản lý, Vương phủ liền trở thành thiên hạ của nàng ta.
Mọi người đều biết nàng ta là bảo bối trong lòng Vương gia, ai dám đắc tội nàng?
Trong khoảng thời gian này, Liễu di nương cùng với biểu đệ xa không ít lần làm điều xằng bậy trong kinh thành, cướp đoạt dân nữ, chiếm đất của dân ở ngoại ô kinh thành, mua lại cửa hàng trên phố thương mại với giá thấp... có thể nói là việc xấu làm không ít.
Chỉ là Nhiếp Hàn Sơn đang trong lúc chiến đấu quan trọng với Hung Nô, nên không truyền tới.
Nhưng trong kinh thành cũng đã tích lũy không ít tấu chương buộc tội.
Ta thực ra rất không hiểu, nàng ta rốt cuộc cần nhiều bạc như vậy để làm gì?
Sự yêu thương và nuông chiều của Nhiếp Hàn Sơn đối với nàng ta, mọi người đều thấy rõ, có Nhiếp Hàn Sơn ở đây, nàng ta cả đời này đủ để không lo cơm áo, thậm chí còn sống tốt hơn nhiều người khác.
Tham lam không biết đủ là tội lỗi.
Sắc mặt của đám hạ nhân tại hiện trường đều có phần thay đổi, ánh mắt nhìn Liễu di nương cũng có phần chế nhạo kín đáo.
Ta không nói gì, Bạch Tuyết đứng đã có chút không kiên nhẫn, Nhiếp Hàn Sơn giật dây cương, nó liền phóng ra ngoài, dù là đường lớn trong thành vẫn không khống chế được động tác của nó.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Gió trên lưng ngựa lớn, Nhiếp Hàn Sơn nhẹ nhàng choàng mũ của áo choàng lên đầu ta.
Bạch Tuyết chạy thẳng về phía bắc, cho đến khi ra khỏi thành, mới bung hoàn toàn sức mạnh.
Ta nhìn về phía trước, bên tai là tiếng gió vù vù, sau lưng là lồng n.g.ự. c rắn chắc mạnh mẽ của hắn, nóng bỏng.
Bạch Tuyết chạy mãi đến chân núi Phổ Đà mới giảm tốc độ, trước mắt là một con đường nhỏ hẹp lát đá xanh, xung quanh mọc đầy cỏ dại mới nhú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!