Sáng sớm hôm sau, vừa vào tháng Mười một, khí trời lạnh hơn không ít.
Giang Trạch đã quen đồng hồ sinh học, thức dậy rất sớm.
Mới sáu giờ, trời bên ngoài còn chưa hửng nắng, ánh mặt trời bị tầng mây lạnh che phủ, không thể lọt qua chiếu xuống trần thế.
Cúi đầu nhìn xuống người bên cạnh còn đang trong giấc mộng đẹp, trên cổ và bả vai trắng mịn nhỏ nhắn có mấy vết hôn ngân hồng nhạt, cũng có vết rất đậm.
Đồng Giai Kỳ ngủ rất yên ổn, không lăn không nháo, một tư thế lúc ngủ có thể duy trì đến tận khi thức dậy.
Nhớ lại hành động kích thích của anh và cô chiều hôm qua, hầu kết Giang Trạch hơi giật giật.
Mùi vị của cô ăn vào rồi chỉ khiến anh càng thêm thèm khát, chứ chưa hề có cảm giác thoả mãn.
Anh muốn cô.
Muốn cô nhiều hơn như thế nữa.
Trong ánh mắt lóe lên tia dục vọng, Giang Trạch cúi người xuống, môi chạm lên gương mặt yên ổn ngủ của Đồng Giai Kỳ.
Nụ hôn rơi xuống vầng trán láng mịn, rơi vào mi tâm, kéo xuống chóp mũi nhỏ nhắn, cuối cùng dừng ở đôi môi đỏ mọng vì bị anh chà xát mấy lần mà trở nên sưng đỏ của cô, nhẹ nhàng ngậm cắn.
Bị quấy rối trong khi đang ngủ khiến Đồng Giai Kỳ hơi khó chịu. Cô hơi rục rịch cơ thể, mày chậm rãi cau lại, mi mắt giật giật như sắp tỉnh.
Giang Trạch sợ cô bị mình đánh thức, vội vàng nín thở rời khỏi đôi môi quyến rũ như thuốc phiện kia. Cuối cùng Đồng Giai Kỳ cảm thấy yên ổn, quyết định ngủ lại, lồng ngực dưới chăn hơi phập phồng.
Dở khóc dở cười nhìn Đồng Giai Kỳ vùi đầu trong chăn, Giang Trạch nghĩ nghĩ chắc cô sẽ không lập tức tỉnh lại, nên quyết định rời giường đi chạy bộ.
Đây là thói quen buổi sáng của anh, được tập từ khi vào Đại học, mỗi ngày đều đúng giờ này dậy thức dậy tập thể dục.
Một Giáo sư ở Đại học Y đã nói rằng nếu các cô cậu muốn thực thi sứ mệnh cứu người thì trước hết nên bảo trọng sức khoẻ của chính mình, bác sĩ mà để cho bản thân ốm yếu ngã bệnh dẫn đến xảy ra sơ suất là nỗi sỉ nhục của ngành y.
Nhẹ nhàng dém góc chăn cẩn thận cho cô, lại chỉnh điều hoà lên cao một chút nữa, Giang Trạch mở tủ quần áo lấy đồ thể thao, lại mang theo khăn tắm, xoay người đi đến phòng tắm cho khách.
Lúc Giang Trạch chuẩn bị xong xuôi, đồng hồ treo tường bên ngoài phòng khách đã là sáu giờ ba mươi.
Bên dưới toà nhà có một sân tập thể dục, ngoài ra còn có một sân chạy bộ nho nhỏ sát bên trường Đại học Y.
Giang Trạch vừa xuống lầu đã rẽ ngay sang sân chạy bộ, vận động vài cái đơn giản rồi liên tục chạy hai mươi vòng.
Chân được đồ thể thao mùa đông ấm áp ôm chặt lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, Giang Trạch chạy xong vòng thứ hai mươi, chuyển sang chạy bộ, anh sải từng bước chân, chầm chậm đi mấy vòng.
Bên cạnh có mấy người cũng đang chạy bộ, ánh mắt không ngừng dõi theo thân ảnh mặc đồ thể thao áo trắng quần đen kia.
Trong đám người cũng chạy bộ có một cô gái tuổi tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, nhan sắc xinh đẹp, tóc dài búi cao, trong thời tiết lạnh lẽo này thế mà trên người lại mặc đồ thể thao áo tay lửng, quần đùi chưa phủ qua đầu gối.
Trông thấy thân ảnh Giang Trạch một lần nữa đi vụt qua bên cạnh, cô gái kia thần sắc thẹn thùng vén mớ tóc mai vì mồ hôi mà dính bên má, tươi cười tiến lên bắt chuyện với Giang Trạch:
"Bác sĩ Giang, thật trùng hợp quá, anh cũng chạy bộ buổi sáng sao?"
Giang Trạch nghe tiếng người bên cạnh, thoáng cau mày quay đầu nhìn qua. Nhận thấy là người hàng xóm cạnh căn hộ của anh, mày giãn ra, cũng gật đầu:
"Cô Lý, trùng hợp thật."
"Bác sĩ Giang hôm hay không đi làm sao? Đã bảy giờ rồi. Bình thường không phải bác sĩ đều đi làm lúc bảy giờ à?" Lý Tú Linh hơi nghiêng đầu, cười hỏi.
Bước chân Giang Trạch không dừng lại, vừa đi vừa đáp:
"Vừa vặn nghỉ phép, người yêu tôi bệnh nên tôi chăm sóc cô ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!