Suốt dọc đường đi Đồng Giai Kỳ đều cúi thấp đầu, không lên tiếng nói chuyện. Trong đầu cô giờ phút này rối như tơ vò, không biết phải bắt đầu gỡ rối từ đâu. Đồng gia nằm ở một toà chung cư nhỏ trên đường Đại Cát, từ rạp chiếu phim lái xe đến đó chỉ mất mười lăm phút.
Bánh xe vừa dừng lại trước cửa chung cư, Đồng Giai Kỳ đã nhanh chóng tháo đai an toàn, mở cửa xuống xe. Giang Trạch lo lắng nhìn theo bóng lưng cô, cuối cùng không nhịn được cũng mở cửa xe đi xuống. Buổi tối hôm nay cô không bình thường một chút nào cả.
Giang Trạch cao hơn Đồng Giai Kỳ không ít, mặc dù cô đã đi trước một khoảng nhưng anh rất nhanh đã đuổi kịp cô. Duỗi tay nắm lấy cổ tay Đồng Giai Kỳ, Giang Trạch không dám dùng sức quá mạnh, chỉ nhẹ nhàng nói: Gia Ý, dừng lại.
Đầu Đồng Giai Kỳ thủy chung cúi gằm, giả vờ không nghe thấy tiếng anh, tiếp tục đi lên trước.
"Anh nói em đứng lại, Đồng Giai Kỳ."
, Giang Trạch nâng giọng, bàn tay đang nắm cổ tay Đồng Giai Kỳ không khỏi dùng thêm chút sức kéo cô lại, nhưng vẫn không làm đau cô. Đúng lúc này một thân ảnh thiếu niên loạng choạng đi đến, hơi thở phả ra mùi rượu bia nồng nặc.
Người đó nắm lấy cổ tay Đồng Giai Kỳ, dùng sức rút tay cô ra khỏi tay Giang Trạch. Nhìn rõ người đến là ai, Giang Trạch sợ làm đau Đồng Giai Kỳ, cuối cùng thoả hiệp buông tay ra.
Đồng Giai Kỳ nhìn bóng lưng thiếu niên vững chắc đang chắn trước mặt cô, nhỏ giọng kêu: Thuỵ Thuỵ.
Đồng Giai Thuỵ đã uống khá nhiều chất cồn, đầu óc có chút mụ mị.
Cậu trừng mắt nhìn Giang Trạch trước mặt, giọng nói hung dữ:
"Anh là ai? Tính quấy rối chị tôi à?"
Giang Trạch: ...
Bên kia Đồng Giai Kỳ cũng không ngờ cậu sẽ nói như vậy, mục trừng khẩu ngốc một lúc rồi vội kéo tay cậu:
"Nói bậy bạ gì đó. Giang Trạch, đừng trách em ấy, say mất rồi."
Không cần Đồng Giai Kỳ nói, Giang Trạch cũng không có ý định trách cứ Đồng Giai Thuỵ.
Vì anh biết, cậu nhóc trước mắt này là người thân duy nhất của cô. Yêu thương không hết, sao có thể nỡ trách. Bước chân tiến lên hai bước, Giang Trạch vốn muốn đỡ Đồng Giai Thuỵ đã say đến cả người lắc lư, nào ngờ bị cậu dứt khoát đẩy ra: Anh, cút ra.
Bị đẩy bất ngờ, Giang Trạch không đoán trước được, lùi về sau mấy bước.
Đồng Giai Thuỵ bên kia thì trực tiếp ngã ngửa ra sau, may là Đồng Giai Kỳ đỡ kịp cậu, không để cậu ngã xuống đất.
Đồng Giai Kỳ vừa bực vừa thương, nhịn không được trách:
"Thuỵ Thuỵ, em làm gì vậy?"
Anh là Giang Trạch?
Đồng Giai Thuỵ xiêu vẹo đứng lên, ngón tay dài chỉ về phía Giang Trạch. Giang Trạch cau mày khẽ gật đầu.
"Năm đó anh tổn thương chị tôi nhiều như vậy, bây giờ còn dám trở về dây dưa cùng chị? Anh có tự trọng không? Ha, anh mặt dày như vậy chắc là không có đâu hả?"
Đồng Giai Thuỵ vừa nói vừa tiến đến trước mặt Giang Trạch.
Mùi cồn nồng nặc phả vào trong không khí, Giang Trạch cảm thấy cả người không tốt, lui về sau mấy bước. Nghe Đồng Giai Thuỵ lớn mật nói anh như thế, nhưng anh cũng không chấp nhất vì đó là em trai cô, Đồng Giai Kỳ vội vàng kéo tay cậu lại, lớn tiếng:
"Đồng Giai Thuỵ, không được hỗn xược. Giang Trạch lớn hơn em, em nên biết lễ."
Phi, lễ cái ** gì!
Đồng Giai Thuỵ khinh thường phun một ngụm nước bọt,
"Anh ta tổn thương chị như vậy, em vẫn luôn muốn tìm người tính sổ đấy. Không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi, người còn tự đưa đến cửa."
Vừa dứt lời, Đồng Giai Thuỵ vung tay thoát khỏi tay của Đồng Giai Kỳ, cả người cậu lao về phía trước. Nắm đấm xé gió lao đến trước mặt, Giang Trạch vốn muốn né qua một bên, nhưng phía sau là lòng đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!