Chương 8: Kiêu ngạo

Ngoài cửa sổ đã là trời chiều, ánh mặt trời màu vàng kim ấm áp, bao phủ lên cây lê trong viện như một bức cổ họa hàm súc đã được treo nhiều năm.

Long Tiểu Chi vỗ cánh bay lên trên cây lê, ngọn cây cao cao giúp tầm mắt trở nên rộng lớn, rất nhanh thì Long Tiểu Chi phát hiện ba tu sĩ nhân loại đều ở một sân khác, hình như đang luyện tập kiếm pháp.

"Tiểu điệp tỉnh!" Ánh mắt Long Tiểu Chi vừa mới nhìn sang, trong nháy mắt ba người kia đã phát giác. Giọng nói có chút ít ngạc nhiên mừng rỡ của Hoa Vũ Lâu truyền đến.

Hiện thời Long Tiểu Chi cũng biết chạy trốn là vô dụng, dứt khoát bay đến trên tường sân nhỏ kia, mũi chân nhẹ điểm, tung bay trong gió.

Hiển nhiên Hiên Khâu Thiên Giác không phải là một sư phụ nghiêm khắc, ít nhất Hoa Vũ Lâu đã chạy đến chỗ tường viện có Long Tiểu Chi, làm như rất quen mà chào hỏi."Tiểu điệp, hai ngày nay ngủ có ngon không?"

Long Tiểu Chi khoanh tay, một bộ không thèm để ý Hoa Vũ Lâu.

Hoa Vũ Lâu tiếp tục vui tươi hớn hở hỏi."Cái chén kia có thích không? Chỗ ta còn mấy cái hình dáng khác nữa."

Nghe vậy, đột nhiên Long Tiểu Chi có một suy đoán không tốt, cái chén đó trước kia không phải là người này dùng để ăn cơm chứ, Long Tiểu Chi cơ hồ muốn xù lông.

"Tại sao tiểu điệp không nói chuyện?" Hoa Vũ Lâu còn nhớ lần đầu tiên phát hiện tiểu điệp, con bướm này là đang bận rộn hái trái cây.

Bởi vì vừa mới đổ mưa xong, trên lá cây còn tích lũy nước mưa nồng đậm, tiểu điệp vỗ cánh lung la lung lay ôm lấy một quả vải lớn, sau đó không biết dùng cái gì cắt đứt cuống, thu vào linh phủ, tiếp tục tìm tòi quả tiếp theo, trong lúc vô ý đụng vào cành cây, lập tức bị giọt mưa trên lá cây rơi xuống đập luống cuống tay chân.

Lá cây vải hiển nhiên không thể ngăn trở thân hình nhỏ bé của tiểu điệp, nàng chỉ có thể dùng hai cánh ngắn tay ôm đầu chật vật tạm thời thoát ra khỏi phạm vi cây vải. Một lát sau, lá cây dừng rung động, tiểu điệp làm việc nghĩa không chùn bước lần nữa vọt lên.

Hoa Vũ Lâu không biết rõ bé con này vì cái gì chấp nhất cây vải như thế ( đó là bởi vì sợ ngươi đến giành ăn), vài ngày sau, hắn tâm trạng sa sút không tự giác yên lặng tìm kiếm bóng dáng tiểu điệp, nhìn nàng thu thập trái cây, tránh né nguy hiểm, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì ngủ, một quả trái cây đủ làm cho nàng vui vẻ thật lâu, có đôi khi còn sẽ ca hát không giai điệu.

Đột nhiên, Hoa Vũ Lâu cảm thấy mình là có chút tự tìm phiền não, Giải Mật Nhi lựa chọn thay đổi là cuộc sống của nàng ta, mình suy nghĩ nhiều như vậy chỉ là tăng thêm phiền não mà thôi, sư phụ và sư huynh đều không thèm để ý, mình lại không được tự nhiên gì chứ?

Trên đầu tường, Long Tiểu Chi cau lông mày nhỏ, cuối cùng nghĩa chính ngôn từ mở miệng nói chuyện."Ta không gọi tiểu điệp! Ta họ Long, tên Tiểu Chi, chi trong cây vừng."

Giọng nói mềm mại trẻ con xen lẫn nghiêm trang nghiêm túc, như trẻ con học người lớn nói chuyện. Long Tiểu Chi khó được mở miệng, ánh mắt ba người đều tụ tập lại.

Hoa Vũ Lâu có chút ít kinh ngạc, khác với lúc Long Tiểu Chi hay ngâm nga, giọng nói của Long Tiểu Chi hết sức trong suốt, có cảm giác mát mẻ chữa khỏi không rõ, tựa như dòng suối róc rách dưới ánh trăng, trong suốt thấm vào ruột gan.

"Long sao." Nguyễn Thanh Tuyết không biết nghĩ tới điều gì, trong lúc nhất thời có chút bất đắc dĩ, nghe thấy Nguyễn Thanh Tuyết nỉ non, Hoa Vũ Lâu cơ hồ cũng là vô thức nghĩ đến đại sư huynh nào đó một năm bốn mùa không thấy bóng dáng.

Xem bé con ngọc tuyết linh lung đi tới đi lui trên đầu tường, lòng Hoa Vũ Lâu ngứa ngáy muốn sờ một cái, xoa bóp, tựa như lúc vừa mới bắt được tiểu điệp vậy. Lại sợ chọc giận tiểu điệp tính khí táo bạo, đành phải giới thiệu ba người ở đây cho nàng.

Hiên Khâu Thiên Giác là người rất tùy tâm, dạy đồ đệ cũng giống như vậy, không bắt buộc, không hà khắc, làm việc chỉ mong thuận theo tự nhiên, hiện thời thấy đồ đệ không còn lòng dạ nào luyện kiếm cũng không tức giận, ngược lại khoan dung kết thúc tu luyện lần này.

Long Tiểu Chi vỗ cánh nhảy xuống từ trên tường, lướt qua Hoa Vũ Lâu con mắt tỏa sáng, trực tiếp bay đến trước mặt Hiên Khâu Thiên Giác, sau đó chọn một vị trí rơi xuống trên bờ vai Hiên Khâu Thiên Giác.

Hoa Vũ Lâu phẫn nộ sờ sờ mũi, hắn còn không dám đến trên người sư phụ cướp người.

Tu luyện kết thúc, ba người đi về bên ngoài đình viện, Long Tiểu Chi làm bộ như lơ đãng mở miệng."Cái chén ngọc kia trước kia ngươi dùng để làm gì vậy?"

Hoa Vũ Lâu sững sờ, sau đó phản ứng lại đây, thấy ánh mắt nhỏ gần như u oán của Long Tiểu Chi, rõ ràng là đang nói: Nếu ngươi nói là ăn cơm, ta sẽ đánh chết ngươi!

Thấy Hoa Vũ Lâu ngượng ngùng, Nguyễn Thanh Tuyết khẽ cười nói."Yên tâm đi, chén ngọc kia là sư đệ dùng để đựng sương của linh trúc, không có ai dùng qua, hơn nữa có công hiệu tụ linh, giữ ấm."

Long Tiểu Chi nghe vậy thì yên tâm, ngẫm lại mình oan uổng Hoa Vũ Lâu, hơn nữa về sau còn phải dựa vào bà người này sống qua ngày, không nên đắc tội, nên ngoắc ngoắc ngón tay với Hoa Vũ Lâu.

Hoa Vũ Lâu lập tức đưa tới, Long Tiểu Chi đứng lên, đỡ mặt to của Hoa Vũ Lâu, hôn một cái trên mặt Hoa Vũ Lâu, đầu nàng mặc dù nhỏ, nhưng ba người này đều không phải là người phàm, ngũ giác thông thấu, tự nhiên nghe thấy rõ ràng.

Ba người đều sửng sốt, nhất là Hoa Vũ Lâu, duy trì lấy động tác khom lưng, qua rất lâu sau, Hoa Vũ Lâu vô ý thức sờ sờ gò má mình, sau đó lấy lại tinh thần, nhếch miệng với Long Tiểu Chi lộ ra hàm răng trắng bóng.

Long Tiểu Chi vô ý thức lui về phía sau tựa trên cổ Hiên Khâu Thiên Giác. Hiển nhiên Hoa Vũ Lâu hơi chóng mặt, mặc dù Long Tiểu Chi là chỉ yêu linh tiểu điệp, nhưng đã biến hóa, Hoa Vũ Lâu vẫn là lần đầu tiên được "Cô gái" hôn.

Hoa Vũ Lâu nâng Long Tiểu Chi lên, sau đó cúi đầu, hôn một cái trên đầu nhỏ của Long Tiểu Chi.

Long Tiểu Chi ở vào trạng thái cứng ngắc, thật sâu cảm thấy mình tuyệt không thích phương thức biểu đạt cám ơn Long Phong Triệt đã nói, vì phương thức này làm cho nàng có cảm giác mình bị ăn hết, Long Tiểu Chi rất muốn đẩy miệng còn lớn hơn mặt mình của Hoa Vũ Lâu ra để có cảm giác an toàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!