Mắt Long Tiểu Chi nhìn thẳng, đã thành thói quen với sự hỗn loạn ào ào dưới đài, chỉ là không hiểu vì sao mỗi lần mình lên tỷ thí, dưới đài luôn có một đám nữ tu mắt sáng lên nhìn mình chằm chằm.
Thương Lan kiếm tông cung cấp lò luyện đan, nhưng đan luyện đan sư có lò luyện của mình cũng có thể dùng đồ của mình, cái gì? Việc này không công bằng. Thẹn thùng, thu thập lò luyện đan và linh thực cũng là kỹ năng luyện đan sư cần có.
Vòng loại cuộc thi luyện đan tổng cộng bốn tổ, Long Tiểu Chi và Giải Mật Nhi cũng không phân đến cùng một tổ, nhưng ngày mai trận đấu loại trực tiếp thì chỉ có một tổ, gặp nhau là tất nhiên.
Sau một tiếng chuông thanh thúy, luyện đan bắt đầu. Long Tiểu Chi từ lấy lò luyện đan trong linh phủ ra, đặt trước mặt. Cũng cần đặt linh thực ra.
Đương nhiên, trong mắt những người khác là, bé con tí hon này tiện tay lấy ra lò luyện đan màu vàng kim lớn hơn nàng một chút, sau đó thì chạy đông chạy tây bận chuẩn bị linh thực.
Dưới lôi đài lập tức truyền ra một trận cười ầm."Đây là Vân Khuyết tông xem thường Thanh Đan Môn chúng ta? Bọn họ bị điên sao? Đó là lò luyện đan sao? Ấm trà còn lớn hơn!"
"Đúng vậy! Lại còn dám làm khó Mật Nhi sư muội, đúng là buồn cười."
Nhiệm vụ Giải Mật Nhi thất bại, trở lại Thanh Đan Môn tự nhiên không thể nào trần thuật chi tiết, một câu nghĩa huynh không chịu thức nàng, cũng trách nàng năm đó không chịu gia nhập Vân Khuyết tông mà gia nhập Thanh Đan Môn đã giải thích xong mọi chuyện.
Thậm chí vì che giấu chuyện trước khi mình rời khỏi Vân Khuyết tông, vào Thanh Đan Môn, chỉ nếu không có người tìm hiểu kĩ, chuyện nàng ta ruồng bỏ tông môn sẽ không bị phát hiện, nói cho cùng, Giải Mật Nhi cũng sợ, sợ mấy người Hiên Khâu Thiên Giác nói ra chuyện nàng ta ruồng bỏ tông môn.
Giải Mật Nhi thất hồn lạc phách, hỏi cái gì cũng không nói, ngược lại khiến người ta tự động não bổ nàng ta đã chịu hết ấm ức.
Đệ tử Thanh Đan Môn cao ngạo cỡ nào, sau khi tỷ thí chấm dứt, nghe nói đệ tử Vân Khuyết tông luyện đan trên lôi đài này, lập tức đến tra xét, lại chưa từng nghĩ, người thì không thấy, tử điệp thì có một con, hơn nữa còn là một con muốn luyện đan.
"Ta cho là chó nhà ai dăng sủa, hóa ra không chỉ có một con không biết xấu hổ, còn mang tới một đám!" Ngu Hoài Tô ôm linh kiếm, khinh thường quát.
Thật ra nàng cũng không biết vì sao năm đó Giải Mật Nhi rời khỏi tông môn, dù sao Nguyễn Thanh Tuyết cũng không giải thích nhiều, nhưng là hiện thời nhìn thấy Giải Mật Nhi trong Thanh Đan Môn thì còn có cái gì không hiểu.
Mấy ngày trước nàng đúng lúc đụng phải Giải Mật Nhi rời khỏi, cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ người của Thanh Đan Môn đột nhiên tìm đến ngược, hơn nữa bọn họ nói vậy, khiến Ngu Hoài Tô không vui, ngươi đi thì đi, khi nào Vân Khuyết tông chúng ta làm khó ngươi, hiện thời lại giẫm Vân Khuyết tông một cước là có ý gì?
"Ngươi là người phương nào! Thế nhưng dám vũ nhục Thanh Đan Môn chúng ta." Thanh Việt Thiên lập tức giận dữ không thôi, nữ tử trước mặt thân mặc bạch y, thân hình có lồi có lõm, dung mạo bảy phần ngạo nghễ ba phần dịu dàng, cũng là một vưu vật, nhưng Thanh Việt Thiên lại không có lòng thưởng thức.
"Vũ nhục các ngươi? Không có mà!" Ngu Hoài Tô vô tội buông tay, khẽ cười nói."Ta chỉ cảm thấy đã hơi hạ thấp giá trị của chó rồi!"
Sau lưng Ngu Hoài Tô, đệ tử Vân Khuyết tông ào ào lau mồ hôi, sư muội quá hung hãn, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Trong mắt Thanh Việt Thiên hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn biết rõ xung quanh các lôi đài Thương Lan kiếm tông sai phái tu sĩ tu vi không thấp trông chừng, vì xử lí tình huống đột ngột.
Hắn cũng biết rõ lấy kiếm pháp bọn họ tuyệt đối đánh không lại kiếm tông, nhưng là nữ nhân trước mặt quá kiêu ngạo, hơn nữa tu vi chỉ mới luyện khí kỳ, sao hắn có thể chịu được.
Kiếm quang chợt lóe, người đã đâm tới mặt Ngu Hoài Tô, hắn nghĩ rất hay, đánh không lại một đám, đánh một người vẫn là thành vấn đề, huống chi hắn đánh bất ngờ như thế, chờ những người sau lưng nữ tử kia phản ứng lại muốn trả thù, người của Thương Lan kiếm tông cũng sẽ phản ứng lại, đúng lúc ngăn cản.
Trong lúc Thanh Việt Thiên xông lên, đám người đã nổ tung, sự cao ngạo của Thanh Đan Môn bọn họ đã sớm lĩnh giáo, bất quá ai bảo người ta là đan môn chứ, hơn nữa còn là Đan môn có hi vọng đứng đầu, nhưng hành vi gần như đánh lén này quả thực quá trơ trẽn, trong đám người đã có không ít người dự định âm thầm ngăn cản một cái.
Đã thấy Thanh Việt Thiên nhanh chóng xông lên bị nữ tử kia nhấc chân đạp bay về, tu sĩ phản ứng nhanh chóng cỡ nào, lập tức ào ào né tránh, Thanh Việt Thiên lập tức ngã sóng xoài trên đất.
Những người còn lại Thanh Đan Môn của thấy thế, làm sao nhịn được, ào ào rút kiếm muốn xông lên, đệ tử Vân Khuyết tông thấy vậy vui mừng, muốn so kiếm pháp hả, ta đường đường là kiếm tông còn sợ một đan môn ngươi sao, nói thế nào cũng không thể mất mặt trước mặt ở hai vị sư muội.
Chiến đấu hết sức căng thẳng, mà tu sĩ Thương Lan kiếm tông canh giữ gần đó cũng như Thanh Việt Thiên đoán được mà chạy tới, ngăn cản một hồi phân tranh.
"Đây chính là Thanh Đan Môn nổi tiếng nam cảnh? Thật đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt, trúc cơ hậu kỳ bị luyện khí kỳ là đạp bay, ta mà là ngươi, trực dùng kiếm tự sát tính, khỏi đi ra cho mất mặt." Vẻ mặt Ngu Hoài Tô thoải mái, dường như ngườivừa mới đá bay một tu sĩ Trúc cơ kỳ không phải là mình, ngoài miệng tiếp tục trêu chọc, chuyên chọc miệng vết thương người ta.
Thanh Việt Thiên giận đến nôn ra máu, nhưng dù sao cách một cảnh giới lớn, hắn không bị thương, nhưng lúc này châm chọc như vậy giống như rất nhiều bàn tay tát lên mặt hắn, còn khiến hắn khó xử hơn cả bị thương.
Người trông coi của Thương Lan kiếm tông là một trưởng lão Nguyên Anh kỳ, thấy vậy nhíu nhíu mày."Tiểu hữu vẫn nên chừa chút khẩu đức vì hảo, một đệ tử kiếm tu động võ với đệ tử đan môn, thắng cũng không vinh, nếu thật muốn phân cao thấp, trên phương diện luyện đan, tông môn tiểu hữu sợ là phải dùng kiếm tự sát hết."
Ngu Hoài Tô thiếu chút nữa tức đến cười, động võ trước đến tột cùng là ai, nếu như không phải là trên người nàng có rất nhiều linh khí, sợ rằng lúc này nàng sớm đã không thể hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở nơi này, không nghĩ tới Thương Lan kiếm tông này cũng là kẻ mềm nắn rắn buông, chỉ là Vân Khuyết tông, cũng không phải kiếm tông bình thường mặc hắn chèn ép.
Không đợi Ngu Hoài Tô mở miệng, trên lôi đài đột nhiên bộc phát ra một trận Đan Hương, Đan Hương nồng nặc tung bay mà đến, khiến người ta không tự chủ được say mê trong đó, Đan Hương khiến người ta mê say này chỉ thoáng qua trong chớp mắt, sau đó quay về lôi đài, mọi người ào ào nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trung tâm chỗ Đan Hương lượn lờ lại là con tử điệp nho nhỏ kia!
Người tí hon đứng nghiêm, tay mũm mũi khéo léo bấm pháp quyết, nguyên một đám trận pháp gia trì trên lò luyện đan tinh xảo khéo léo, chỉ chốc lát sau, luyện đan đã chuẩn bị kết thúc, người tí hon bấm bí quyết thu đan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!