Chương 3: Lôi kiếp

"Không còn kịp rồi, mau rời khỏi nơi này, độ kiếp sắp bắt đầu rồi!" Trong lúc giằng co, không biết tiếng của ai vang lên, cảm nhận được uy áp kinh người kia, các tu sĩ nhanh chóng chạy về, rời xa chỗ của Long Huyết kiệt tử chi.

Đương nhiên, cũng có người làm theo cách trái ngược, bị nghịch thiên trân bảo làm đầu óc mê muội, chẳng những không lùi, ngược lại còn phóng tới chỗ tử chi, nhưng không ngoại lệ đều bị dây leo của Long Huyết kiệt đánh bay.

Cục diện như vậy cũng không tiếp diễn lâu lắm, lôi kiếp quay cuồng mang theo khí thế nghiền ép rơi thẳng xuống, phảng phất muốn phá hủy tất cả mọi vật thể trong không gian.

Đạo lôi kiếp thứ nhất đánh xuống không chút lưu tình, tu sĩ không kịp trốn xa đến cả tiếng thét cũng chưa phát ra đã hóa thành tro bụi, phạm vi ngàn dặm nháy mắt thành một mảnh đất khô cằn. Trái lại Long Huyết kiệt, vẫn chưa chịu thương tổn quá lớn, chúng tu sĩ lúc này mới ý thức được, có lẽ vừa nãy, Long Huyết kiệt vẫn chưa lấy thực lực thực sự ra đối phó bọn họ.

Hết sức rung động lòng người, đạo lôi kiếp thứ hai theo sát tới, ngay sau đó, đạo thứ ba, đạo thứ tư, không để lại cơ hội thở dốc, một đạo lại mạnh mẽ hơn một đạo làm mặt đất cũng run lên nhè nhẹ.

Không trung một mảnh u ám, tiếng gió ẩn nấp vù vù, trừ điện quang lóng lánh, khu rừng này yên tĩnh phảng phất một mảnh đất chết.

Chúng tu sĩ đứng ở khoảng cách đủ xa, hô hấp trở nên cẩn thận, bọn họ không có rời khỏi như vậy, mà là muốn nhìn thấy, hai loại hi thế trân bảo này có vượt qua song lôi kiếp không. Đương nhiên, trong lòng cũng ôm một tia may mắn, hy vọng sau lôi kiếp, bọn họ còn có thể có cơ hội bắt linh thực.

Long Huyết kiệt bằng bản thể mạnh mẽ của mình chịu đựng hơn hai mươi đạo lôi kiếp, nhưng theo uy lực lôi kiếp dần dần tăng lên, Long Huyết kiệt cũng có vẻ uể oải, dây leo tụ tập ở ngọn cây cháy đen không ít, sôi nổi rơi xuống.

Quả nhiên như thế, chúng tu sĩ trong lòng đuổi tới vài phần tiếc hận, Long Huyết kiệt có lực công kích và lực phòng ngự đứng đầu trong linh thực, nhưng tính tình táo bạo thích giết chóc nên rất khó có thể tu luyện ra linh thức, càng không cần nói tới hóa hình.

"Đáng tiếc." Có người ở nhẹ giọng cảm thán, nếu Long Huyết kiệt này là đơn độc độ kiếp, còn có khả năng hóa hình thành công.

Linh chi tiên thảo tuy là hi thế chi bảo, nhưng chưa bao giờ nghe nói hóa hình thành công, bởi vì bản thể linh chi phòng ngự và công kích đều không mạnh, một khi Long Huyết kiệt thất bại, cũng có nghĩa là tử chi tiên thảo cũng không còn tồn tại nữa.

"Ta thấy chưa chắc, đừng quên, khí vận nghịch thiên và tác dụng chữa khỏi của tử chi." Rốt cuộc cũng chưa ai thấy qua tử chi, càng không cần phải nói độ kiếp, kết quả như thế nào còn rất khó nói. 

Lúc tinh thần chúng tu sĩ căng thẳng cực độ, đạo lôi kiếp thứ hai mươi lăm đánh xuống, Long Huyết kiệt nỗ lực chịu đựng, nhưng dây đằng ở ngọn cây không ngừng rơi xuống, ngay cả tán cây cũng cháy đen một mảnh, thậm chí rơi rụng lan tràn xuống theo lôi kiếp, có một sợi thật nhỏ rơi xuống trên người tử chi, trái tim các tu sĩ không tự chủ treo cao lên.

Tử chi tựa như run rẩy, sau đó nháy mắt bộc phát ra ánh sáng hoa mỹ, ánh sáng tím kia đậm đặc hơn trước, qua mấy hô hấp, huyết kiệt thụ cháy đen đã khôi phục sức sống, dây đằng mọc ra tụ tập một lần nữa.

Các tu sĩ trợn mắt há hốc mồm, thương tổn của lôi kiếp cao bao nhiêu, bản thể Long Huyết kiệt lớn bao nhiêu, một quả tử chi nho nhỏ như vậy, thế nhưng có thể năm lần bảy lượt tuyệt đối chữa khỏi cho Long Huyết kiệt.

Dần dần, mọi người phát hiện, mỗi lần Long Huyết mọc dây leo mới thì lực phòng ngự đều mạnh hơn trước, theo từng đạo lôi kiếp rơi xuống, bản thể Long Huyết kiệt cũng càng thêm mạnh mẽ, sau vài lần chữa khỏi, tử chi phảng phất cũng tới đỉnh điểm rồi, mà lôi kiếp còn dư lại chín đạo chưa hạ xuống.

Mà chín đạo lôi kiếp này cũng sẽ là công kích mạnh nhất. Chín đạo thiên lôi cuối cùng chậm chạp chưa hạ xuống, lôi vân màu đen bắt đầu chậm rãi ngưng tụ ánh sáng tím, mọi người chỉ cảm thấy bị áp thở đến không nổi, không tự chủ được lại lui về phía sau lần nữa.

Lôi kiếp vậy mà biến thành màu tím, có thể thấy được năng lượng ẩn chứa có bao nhiêu đáng sợ, nhìn về huyết kiệt thụ, mất đi chữa khỏi của tử chi, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. 

"Đó là cái gì!" Có người đột nhiên sợ hãi kêu ra tiếng, tràn đầy không dám tin tưởng nhìn tán cây trên không của huyết kiệt thụ. Dây leo của Long Huyết kiệt bị đánh chỉ còn lại có mấy cây, nhưng vẫn giơ lên cao cao, bảo vệ ở tán cây phía sau, mà lúc này, trên dây leo tựa như còn có thêm một khối khoáng thạch phát ra ánh sáng màu đen.

"Hắc diệu thạch!" 

"Sao có thể!"

"Là thật kìa."

Bảo quặng cấp bậc truyền kỳ,  chỉ cần một khối lớn bằng bàn tay, có thể luyện chế ra Thánh Khí, gặp luyện khí sư tốt, thậm chí có thể luyện chế ra bảo khí truyền kỳ. Mà hiện tại, một khối hắc diệu thạch lớn bằng một người trưởng thành thế nhưng bị lấy ra chắn lôi kiếp! Quả thực là phí phạm của trời!

Lôi kiếp màu tím nhạt ngưng tụ xong, sức mạnh hoàn toàn khác với lúc trước đánh sâu xuống.

A a a! Chúng tu sĩ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, năng lượng hủy thiên diệt địa này thật là đáng sợ, càng đau lòng là, lôi kiếp kia bổ vào hắc diệu thạch.

Sau mấy đạo lôi kiếp màu tím, cho dù là khoáng thạch truyền kỳ cũng chịu đựng không nổi oanh kích của lôi kiếp, hắc diệu thạch đen như mực mặt ngoài trơn như lụa răng rắc một tiếng xuất hiện vết rách.

Vết rạn kia tuy rằng thật nhỏ, lại bị người tu chân ngũ cảm mạnh mẽ phát hiện, tức khắc lại là một trận tim gan cồn cào khó chịu, quả nhiên, lại một tia sét tím qua đi, hắc diệu thạch hoàn toàn bị đánh nát, mảnh nhỏ dần dần biến mất không thấy trong lôi kiếp.

Sắc mặt mọi người ngoài dự đoán duy trì nhất trí, chính mắt thấy khoáng thạch truyền kỳ thật lớn bị đánh thành bụi như thế, cái loại đau lòng và đánh vào này thật sự khó mà giải thích.

Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện, mình kinh hoảng quá sớm, một mảnh sò biển thật lớn bị Long Huyết kiệt giơ cao qua đỉnh đầu, sò biển kia lớn bằng hai người trưởng thành, một mặt thô ráp tự nhiên, bình thường không có gì lạ, một mặt lại giống như lưu li bảy màu, tựa như ảo mộng.

Trong truyền thuyết chỉ sinh hoạt ở biển chết chỗ sâu trong Lưu Ly Đế Vương bối, ăn thịt sò này có thể kéo dài thọ nguyên trăm năm, ngậm châu dung nhan bất lão, mà vỏ sò này, luyện vào đan dược, luyện thể rèn cốt, còn luyện khí sẽ thành thần binh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!