Chương 22: Bé linh chi tức giận rồi

"Nếu đã đoán được hoa mẫu đơn kia không đơn giản, vì sao còn một mình chạy vào hiểm, ngươi nghĩ mình có mấy cái mạng? Lần này là may mắn, nhưng sự may mắn cũng không thể bảo vệ ngươi trọn vẹn..." Hoa Vũ Lâu bày ra tư thế trưởng bối bắt đầu dạy dỗ Long Tiểu Chi, nói đến cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi càng ngày càng thấp.

Hoa Vũ Lâu cho rằng Long Tiểu Chi đã biết sai, lửa giận cuối cùng cũng dần dần chìm xuống, ai ngờ ngay lúc nguôi giận, đã thấy Long Tiểu Chi ngáp một cái thật to, dáng vẻ buồn ngủ.

Hoa Vũ Lâu "..."

"Duỗi tay ra!" Giọng nói nghiêm khắc lạnh lẽo bỗng nhiên nổ tung trên đầu, Long Tiểu Chi bị Hoa Vũ Lâu làm sợ hết hồn, xuất phát từ sự tin cậy, vô thức đưa hai tay ra ngoài.

Sau đó chỉ nghe "Pằng! Pằng! Pằng!" Ba tiếng rõ ràng, một chiếc đũa bạch ngọc thon dài đánh vào lòng bàn tay Long Tiểu Chi.

Việc này, khiến tất cả mọi người sửng sốt.

Long Tiểu Chi lờ mờ cúi đầu nhìn hai móng vuốt đỏ bừng của mình, ấm ức lập tức ùn ùn kéo tới, từ lúc có linh trí, dù là ở sơn mạch Hằng Đoạn, hay là ở Lê viện trong sơn cốc, chưa có ai động thủ đánh nàng cả.

Nhìn ý lệ mờ mịt ẩm ướt trong đôi mắt bồ câu của Long Tiểu Chi, mọi người thầm nói không tốt, đang cho rằng tử điệp này sẽ khóc lớn rồi, thì thấy Long Tiểu Chi nhẹ nhàng hít mũi một cái, cứng rắn nén nước mắt trở về.

Đừng nói Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu quen nàng, chỉ là  Phàm Tâm, mấy người Dư Thiên Tẩy làm quen không lâu cũng bị bộ dáng bé xíu này của Long Tiểu Chi này làm cho mềm lòng không ngừng.

Nguyễn Thanh Tuyết bất đắc dĩ, đến cùng tuổi của Hoa Vũ Lâu còn nhỏ quá, hơn nữa tính cách tương đối xúc động. Duỗi tay đang muốn đón Long Tiểu Chi trấn an một cái, đã thấy Long Tiểu Chi xoay người lại tách khỏi tay Hoa Vũ Lâu, mượn cánh giảm xóc rơi xuống đất.

Trọng lực trong thành cổ rất lớn, lúc Long Tiểu Chi rơi xuống đất thậm chí lảo đảo một cái, lại sau đó vững vàng đứng vững thân thể nhỏ bé của mình, rồi đưa lưng về phía mấy người, không nói một lời, không nói câu nào.

Nguyễn Thanh Tuyết nhìn hai đứa bé đang giận dỗi, đột nhiên có cảm giác tang thương khi nuôi con. Bầu không khí vô cùng tế nhị, Nguyễn Thanh Tuyết đành phải nói sang chuyện khác, hơn nữa lúc này quả thực không thích hợp làm trễ nãi thời gian.

"Y Vũ đã đi đến đại điện trung tâm trước, hiện thời chúng ta có hai sự lựa chọn, một là cũng đi vào đại điện, một là chờ đợi tại chỗ, con cá chép tinh tên là Mặc Lương đã nói, này thành lúc tảng sáng sẽ quay về yên tĩnh."

Dư Thiên Tẩy cùng Dư Thiên Trần ào ào nhìn về phía Mặc Thanh Hàn, hiển nhiên Mặc Đan Môn lấy quyết định của Mặc Thanh Hàn làm chủ. Mặc Thanh Hàn nhìn đại điện trung tâm, cuối cùng vẫn quyết định đi vào tìm hiểu đến cùng.

Lạc Phong Tử càng không cần nói, mục tiêu của hắn là Cửu Cảnh Kim Liên dưới đáy đầm, đáng tiếc kia ngân giao rất khó đối phó, khiến cho hắn rơi lầm vào thành cổ, giờ muốn thoát khỏi cảnh này, chỉ có thể xâm nhập điều tra.

Phàm Tâm cũng là lựa chọn như vậy, Mặc Lương bị nhốt trong thành hơn mười năm, chỉ sợ lúc rời khỏi thành này không thể an bình, hơn nữa còn có hai người Tây Tịch Nguyệt và Y Vũ, nếu như bỏ lỡ cơ hội tốt này, sợ là bọn họ phải ở lại chỗ này đến chết.

Hiển nhiên Nguyễn Thanh Tuyết nghĩ giống Phàm Tâm, Tây Tịch Nguyệt kia rõ ràng có chuẩn bị mới đến, tình huống Y Vũ cũng hết sức phức tạp, nhưng hai người này vô cùng có khả năng nắm giữ phương pháp rời khỏi thành cổ, nếu như hiện tại không theo sau, sợ là sẽ rơi vào đường cùng.

Mấy người dùng chút ít đan dược, không dám dừng lại lâu, đi về phía đại điện trung tâm của hoàng cung.

Hoa Vũ Lâu đi đến bên cạnh Long Tiểu Chi, chỉ chờ Long Tiểu Chi quay đầu lại, sẽ lập tức duỗi tay đón nàng, nhưng Long Tiểu Chi quật cường cũng không phải mới đây, thà rằng bản thân mình nện bước chân ngắn nhỏ, trong lòng buồn bực đi lên phía trước, tư thế đánh chết cũng không quay về.

Long Tiểu Chi nóng giận, chẳng những không đếm xỉa Hoa Vũ Lâu, ngay cả Nguyễn Thanh Tuyết và Phàm Tâm cũng là gặp trắc trở, hai người có phần ngượng ngùng, ai kêu khi đó mình không đếm xỉa động tác cầu cứu của Long Tiểu Chi chứ.

Vì vậy trong các tu sĩ, nhiều ra một bóng dáng nho nhỏ ra sức cất bước, bóng dáng nhỏ bé ngẩng đầu thật cao, lưng thẳng tắp, cho dù đi rất vất vả, cũng là không nói tiếng nào.

Cuối cùng, khiến người ta ngoài ý muốn là, Mặc Thanh Hàn trong trẻo nhưng lạnh lùng thời gian qua thế nhưng đi đến bên cạnh Long Tiểu Chi, không trưng cầu ý kiến Long Tiểu Chi, một tay kéo nàng từ trên mặt đất lên, sau đó đặt trên vai.

Tròng mắt Dư Thiên Tẩy và Dư Thiên Trần thiếu chút nữa rơi ra, tính cách lạnh không giống người của Mặc Thanh Hàn không chỉ ở Mặc Đan Môn, mà có danh tiếng trong cả nam cảnh, đừng nói là thả một con tiểu yêu trên bờ vai, dù bình thường dựa vào hắn gần quá, cũng sẽ bị lãnh khí phóng ra đông cứng.

Mặc Thanh Hàn không đếm xỉa Long Tiểu Chi đang cố gắng biểu đạt không hài lòng, giọng nói lạnh như băng trước sau như một."Nếu đã không chịu được, cần gì phải mạnh mẽ chống đỡ, ta không cười ngươi, ngươi đã làm rất tốt."

Lời nói Mặc Thanh Hàn nhìn như không đầu đuôi, mấy người cũng hiểu được hàm nghĩa trấn an trong đó. Đừng nói Long Tiểu Chi, chính là những tu sĩ như bọn họ, một đường từ Kính Đàm đến nơi đây, linh lực tiêu hao trong cơ thể đã có phần chịu không nổi, vẫn có đan dược phụ trợ, linh lực đang khôi phục.

Mà Long Tiểu Chi, một con tử điệp vừa mới đến ấu sinh kỳ tư chất bình thường, trải qua không thoải mái hơn bọn họ, dưới tiêu hao như thế, chỉ sợ đã sớm đến cực hạn.

Hoa Vũ Lâu chậm rãi cúi đầu, giờ mới hiểu được tại sao Long Tiểu Chi lại ngáp, ngày thường mặc dù Long Tiểu Chi có chút kiêu ngạo, cũng không phải không biết nặng nhẹ, không nghe dạy bảo, thậm chí thường ngày nói những lời càu nhàu vô dụng, nàng cũng lúc nào cũng chống cằm nhỏ, dáng vẻ ta đang nghe rất nghiêm túc. 

Hoa Vũ Lâu âm thầm quyết định, chờ hòa hoãn xuống, nhất định phải biểu đạt áy náy thật tốt. Sau khi nghĩ thông suốt, Hoa Vũ Lâu nhìn về phía Long Tiểu Chi trên bờ vai Mặc Thanh Hàn, lại phát hiện bóng dáng nhỏ bé kia đúng là mệt mỏi đến cực điểm, đang tựa trên cổ Mặc Thanh Hàn ngủ gật, cái đầu nhỏ từng chút từng chút, hình như một giây sau sẽ ngủ mất.

Long Tiểu Chi quả thực vô cùng mệt mỏi, thời gian này là khoảng thời gian tiêu hao linh lực cực đại nhất từ lúc nàng biến hóa tới nay, mặc dù sức khôi phục của Tử Chi rất kinh người, nhưng dù sao nàng vừa mới đi vào ấu sinh kỳ, tinh thần lại khẩn trương cao độ trong thời gian dài, mệt mỏi cũng là tất nhiên.

Diện tích hoàng cung thành cổ rất lớn, từ cửa cung đến đại điện trung tâm lấy tốc độ đoàn người thế nhưng dùng một phút đồng hồ. vị trí đại điện rất cao, trước điện là bậc thang màu trắng chỉnh tề, bậc thang tổng cộng có chín bậc, Nguyễn Thanh Tuyết nói, mỗi tầng bậc thang đều có tám mươi mốt cấp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!