Edit: rinnina
Có lẽ do có Nguyễn Thanh Tuyết làm đệm trước, Hoa Vũ Lâu và Long Tiểu Chi thuận lợi thắp sáng Lưu Ly Đăng cũng không có vẻ quá đột ngột, nhưng vẫn khiến người ta không ngừng hâm mộ như cũ.
So với các tu sĩ, đệ tử Mặc Đan Môn mới là người bị kinh hãi nghiêm trọng, nên biết, tuổi và bối phận của bè trúc này ngay cả tông chủ đương nhiệm cũng không đuổi kịp, trúc lại có danh xưng trong tứ quân tử, tự nhiên vô cùng thanh cao kiêu ngạo. Việc tất cả Lưu Ly Đăng sáng lên tựa hồ đã là chuyện rất xa xưa.
Vẻ mặt Y Vũ rất là đặc sắc, giống như bị người ta đánh một quyền lên mặt, một ngụm tức giận chưa kịp ra hết đã lại bị chặn trở về, tư vị này tự nhiên không dễ chịu.
Sau khi tất cả tu sĩ thử một lần, mặc dù bè trúc vẫn có chỗ trông, lại không có ai phù hợp điều kiện, vì vậy chỉ chở mấy người chìm vào Kính Đàm.
Bè trúc chậm rãi chìm vào hồnước, Lưu Ly Đăng ở bốn góc dưới linh lực không ngừng của mấy người phát ra ánh sáng xanh lá cây ổn định nhu hòa. Lồng bảo hộ hình tròn hiện ra màu xanh biếc hơi mờ, nước hồ Kính Đàm vô cùng trong suốt, ánh mắt rất rõ ràng.
"Vài vị đạo hữu có thể nghỉ ngơi, bình phong này có thể che chở cho con người hô hấp dưới nước, hơn nữa có một chút năng lực phòng ngự." Người nói chuyện là đệ tử Mặc Đan Môn Mặc Thanh Hàn, là đệ tử tu vi cao nhất trong ba người vào nước.
Mặc Thanh Hàn lại giới thiệu sơ lược hai người khác, hơn nữa nói quá trình ủy thác một lần. Sau khi đến đáy đầm, căn cứ tình huống linh lực mọi người tiêu hao, bè linh trúc sẽ dừng lại dưới đáy đầm một đoạn thời gian, sau đó quay về. Mặc Thanh Hàn nói xong, người trên bè trúc rơi vào im lặng.
Long Tiểu Chi nằm trên lồng bảo hộ hơi mờ, mở to mắt to xem đáy đầm càng ngày càng gần, nàng vẫn không quên đôi mắt dã thú kia.
Nguyễn Thanh Tuyết tiến lên, muốn bắt Long Tiểu Chi trở về, trên bè trúc này mặc dù chỉ có mấy người, nhưng quan hệ phức tạp, mục đích Mặc Đan Môn không rõ, tán tu kia cũng không quen biết, Y Vũ lại không cần phải nói.
"Còn không xuống sẽ dính trên đó." Nguyễn Thanh Tuyết vừa gỡ Long Tiểu Chi xuống, vừa bất đắc dĩ cười nói.
Long Tiểu Chi nhướng mày lên, chăm chú nhìn ba người Nguyễn Thanh Tuyết hỏi."Các ngươi không có cảm giác kỳ lạ sao? Bè trúc càng sâu, lại càng không thoải mái."
Kính Đàm sâu hơn ba ngàn thước, lúc này bè trúc xuống không đến một nửa, cho dù cũng không ở trong nước, loại sức nổi đó đã hết sức rõ ràng, tốc độ bè trúc trầm xuống đã dần chậm lại.
"Tiểu hữu không cần phải lo lắng, đây chỉ là do sức nổi đặc biệt của Kính Đàm tạo thành, bè linh trúc có thể triệt tiêu một bộ phận, nhưng chúng ta cũng phải chịu một bộ phận." Mặc Thanh Hàn tỉnh táo giải thích.
Y Vũ khó được im lặng, tâm thần nàng có chút không tập trung, lại không nói ra, lúc này nghe Mặc Thanh Hàn giải thích cũng chỉ là gật gật đầu.
"Thật như thế sao?" Tán tu vẫn không mở ra miệng kia đột nhiên hỏi. Sau đó đưa ngón tay chỉ xuống đáy đầm."Dưới đáy đầm giống như có thứ gì đó."
Tán tu này mặc trường bào màu xám, đầu mang mũ trùm, toàn bộ mặt mũi đều bọc lụa đen, thấy không rõ dung mạo, giọng mang theo vài phần lạnh lẽo, lại không thể nghi ngờ là một nữ tử."Ta gọi là Tây Tịch Nguyệt, dịch là thủy triều theo mặt trăng phương tây, trời sinh khả năng biết trước rất mạnh."
Nặng lực biết trước của tu sĩ là một năng lực rất huyền diệu, loại năng lực này đơn thuần trời sinh, hơn nữa vô cùng khó khống chế.
"Nếu như ngươi thật sự dự cảm thấy nguy cơ, vì sao còn muốni theo xuống?" Y Vũ hoài nghi hỏi, dù sao nặng lực biết trước quá hiếm thấy, hơn nữa bề ngoài tán tu này quá mức kỳ quái.
Tây Tịch Nguyệt lạnh lùng nói."Cầu phú quý trong nguy hiểm, cơ duyên lớn thường kèm theo nguy cơ lớn, muốn thuận buồm xuôi gió cần gì phải tu tiên?"
Trong lúc nói chuyện, bè trúc lại chìm xuống không ít. Lúc này trên Kính Đàm, tu sĩ cũng đang nhìn đáy đầm, nước hồ trong suốt, bị ánh sáng màu xanh lá của bè trúc bao phủ.
Trên bè trúc, trong lòng mấy người lo sợ bất an, tốc độ chìm xuống càng thong thả lại liên tục vững vàng, mà đang lúc cách đáy đầm không đủ trăm thước, bè trúc dừng lại.
"Chuyện gì xảy ra? Lưu Ly Đăng vẫn sáng, linh lực vô cùng sung túc, chẳng lẽ là sức nổi quá lớn?" Bỗng nhiên xảy ra sự cố, đột nhiên Y Vũ nghiêm nghị chất vấn, chẳng biết tại sao, tâm trạng Y Vũ có chút kích động, mồ hôi lạnh đọng trên mặt, hình như vô cùng sợ hãi.
Bè trúc dừng lại, mấy người mặc dù không hiểu, nhưng không ai rối loạn như Y Vũ.
"Không phải là sức nổi, bản thể bè trúc cũng là linh thực, gốc hoa mẫu đơn kia cũng vậy, Cửu Cảnh Kim Liên ở đáy đầm." Long Tiểu Chi mở miệng nói ra, đồng thời đưa ngón tay chỉ đáy đầm."Hơn nữa có linh thú bảo vệ."
Khiến Long Tiểu Chi không hiểu là, Cửu Cảnh Kim Liên này đến cùng có phẩm chất gì? Lại có thể không đếm xỉa chủng tộc, sinh ra uy áp với cả mẫu đơn, linh trúc, Tử Chi, quá kỳ lạ.
Có lẽ là bởi vì bè trúc cách đáy đầm gần quá, có lẽ là bởi vì Long Tiểu Chi vạch trần huyền cơ dưới đáy đầm, cát trắng dưới đáy đầm Kính Đàm tựa như chuyển động, bè trúc như bị dọa sợ, bỗng nhiên tỏa sáng rực lên.
Chính vì phạm vi ánh sáng xanh lá cây mở rộng, mấy người trên bè trúc mới có thể thấy rõ thứ đang chuyển động trên cát trắng. Dưới ánh sáng xanh biếc của linh trúc, một con giao long màu sắc không khác cát trắng hình thể khổng lồ đang chiếm giữ đáy đầm.
Giao long toàn thân trắng bạc, lớn chừng hai người ôm hết, thân thể cuộn thành hình xoắn ốc. Hình như là bị bè trúc kinh động, chậm rãi mở mắt, đồng tử màu tím lạnh như băng không tình cảm chút nào nhìn chằm chằm mấy người trên bè trúc.
Long Tiểu Chi phát hiện, đôi mắt này lớn hơn lúc nhìn từ trên Kính Đàm nhiều, cũng lạnh hơn nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!