Chóp mũi Tô Nghi quanh quẩn hương thơm, nhàn nhạt bao bọc ở xung quanh.
Cô cọ cọ, chóp mũi cọ đến làn da Hứa Nhược Tinh, ấm áp, mềm mại.
Cô đột nhiên muốn cắn một cái, muốn nhìn một chút xem có phải cảm giác giống như trong tưởng tượng hay không.
Đầu lưỡi chạm vào da thịt, hàm răng nhẹ nhàng chạm vào trên da, cô cắn cũng không sâu, chỉ để lại một vết nhợt nhạt, cũng không thấy Hứa Nhược Tinh phản ứng.
Mở mắt ra, Hứa Nhược Tinh vẫn không nhúc nhích.
Tô Nghi đột nhiên cười: Vợ ơi.
Hứa Nhược Tinh lấy lại tinh thần.
Tô Nghi một lần nữa ôm cô, mặt chôn ở trong lòng ngực cô:
"Chị lại thẹn thùng sao?"
Như một em mèo ở trong lòng ngực tìm kiếm tư thế thích hợp, Hứa Nhược Tinh đè ép tiếng tim đập điên cuồng rộn ràng, cố gắng làm cho giọng nói bình thản, nhưng vừa mở miệng, giọng nói vẫn hơi gượng gạo:
"Tô Nghi, chị muốn nói chuyện với em."
"Nói chuyện? Em cắn chị đau sao"
Hứa Nhược Tinh hít sâu, đôi tay chậm rãi nắm chặt:
"Không phải nói chuyện này."
"Vậy thì còn có chuyện gì?" Tô Nghi dừng lại một chút, suy đoán nói:
"Là nói chuyện công việc của em sao?"
Hứa Nhược Tinh nhấp môi: Cũng không phải.
Tô Nghi tò mò giương mắt nhìn cô, phát hiện Hứa Nhược Tinh cằm căng chặt, có chút cảm giác nghiêm túc, cô chớp mắt, ngồi thẳng thân người dậy: Chị nói đi.
Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy một cải, tâm trạng thực phức tạp, năng lực giao tiếp của cô ở Tô Nghi nơi này, bằng 0, cô thậm chí không biết làm thế nào mở miệng nói câu đầu tiên.
Thật quá hỏng bét.
Tiếng chuông đánh gãy chen ngang hai người chuẩn bị nói chuyện, là điện thoại của Tô Nghi, cô liếc mắt màn hình, trả lời, Hoàn tỷ bên kia nói:
"Tô Nghi, show diễn thời trang là tổ hai được chọn."
Mặc kệ Tô Nghi buổi sáng có phải vì chuyện show diễn thời trang mà buồn hay không, cô cũng nên thông báo một tiếng cho Tô Nghi.
Tô Nghi dừng lại vài giây: Tổ hai?
Nghe giọng nói, có chút hơi kinh ngạc, Hoàn tỷ cẩn thận hỏi:
"Em phía trước không biết sao?"
Tô Nghi đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn, nhưng thời gian nhận được kết quả này có chút ngoài ý muốn, cô cho rằng lại cho dù như thế nào, cũng sẽ chờ đến sau buổi tối.
Vội vàng không chờ nổi sao?
Là ý của phó tổng, hay là ý của Tô Trường Hòa.
Thật ra ý của ai đã không quan trọng, chỉ là Tô Nghi tưởng tượng đến buổi sáng ở văn phòng, Tô Trường Hòa nói những lời đó giờ đây còn muốn bật cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!