Chương 4: Đồ đằng thần trụ

"Linh đan diệu dược? Đệ tử hàn

môn như ta, có thể ăn no thì cũng không tệ rồi, nếu chỉ ăn linh đan diệu dược thì ta làm sao có thể cung cấp nổi?"

Chung Nhạc lắc đầu, nâng lên đèn đồng nhỏ này chuẩn bị đi trở về Kiếm

Môn, đột nhiên hắn dừng bước rồi quay trở lại. Tiểu đồng Tân Hỏa tò mò

nhìn hắn, chỉ thấy hắn từ trong sọt thuốc lấy ra cây cuốc hái thuốc, hao tốn hơn nửa canh giờ đào ra một cái hố, hướng về bộ hài cốt kia bái vài cái mới đem bộ hài cốt chuyển vào trong hố, sau đó lấp đất lại, lại bái vài cái nữa, lúc này mới đứng lên cầm theo chiếc đèn rời đi.

Tiểu đồng ở trong đèn ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, lẳng lặng chờ hắn làm xong mọi việc, nhìn thấy Chung Nhạc đem đèn treo ở trước ngực, dọc theo vách đá leo lên, lúc này mới nhịn không được nói: "Ngươi đường đường

là Thần tộc vậy mà lại không biết bay, vẫn cần nhờ hai chân để di

chuyển, thật sự là làm mất hết mặt mũi của Thần tộc! Thuần huyết Thần

tộc trời sinh đã là thần thánh, chỉ cần cái đuôi khẽ động là có thể ngự

khí phi hành."

Chung Nhạc vừa trèo lên vách núi, vừa cười nói: "Ta không phải Thần

tộc, cũng không có cái đuôi, tự nhiên cũng sẽ không biết phi hành."

Tiểu đồng Tân Hỏa từ trong đèn nhảy ra, ở trên quần áo của hắn đi lại,

sờ sờ xương đuôi của hắn rồi lắc đầu nói: "Ngươi cũng có cái đuôi, chỉ

là không có mọc ra. Lúc trước ta gặp được Phục Hy thần tộc đều mọc ra

một cái đuôi rắn, tại sao cái đuôi của ngươi lại không có mọc ra? Ngươi không tin? Vậy ngươi sờ thử ở giữa cái mông của mình, nhìn xem có phải là dấu vết của xương đuôi."

Chung Nhạc hướng sau lưng sờ thử, quả nhiên sờ trúng xương đuôi của

mình, trong lòng hơi run: "Chẳng lẽ Nhân tộc ta thật sự là hậu duệ của

Phục Hy thần tộc? Điều này không có khả năng, Nhân tộc của ta có thể

nói là chủng tộc nhỏ yếu nhất, thấp kém nhất trong vạn tộc, làm sao lại

có thể là hậu duệ của Hoàng tộc tôn quý nhất Thần tộc?

Hắn bình tĩnh lại, dùng sức trèo lên trên vách núi, nhờ có Tân Hỏa cùng

chiếc đèn đồng này nên khói đen không cách nào xâm nhập. Chung Nhạc rất

nhanh liền leo tới đỉnh núi, nhìn về bốn phía thì thấy cả trời đất đã bị khói đen bao phủ lại.

"Tân Hỏa, ngươi có thể nhìn thấy bên trong khói đen này rốt cuộc có cái gì không?"

"Đường đường là Thần tộc, vậy mà lại không biết dùng thần nhãn của mình

để nhìn... Đúng rồi, thần nhãn của ngươi cũng đã thoái hóa rồi. Ngươi sờ mi tâm của mình, có phải hơi lõm xuống một chút? Nơi đó chính là con

mắt thứ ba của Phục Hy thần tộc, cũng là vị trí của thần nhãn."

Chung Nhạc sờ lên mi tâm của mình, quả nhiên sờ trúng một chỗ có chút

lõm xuống, trong lòng lại càng thêm nghi ngờ, thầm nghĩ: "Toại Hoàng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!