Chương 79: (Ngoại truyện 8): Anh yêu em

Dịch: Anh Đào.

7 giờ 10 phút sáng hôm sau Thời Miểu ngủ đến tự tỉnh. Mỗi tuần chỉ có một ngày không cần dậy sớm nhưng do thói quen đồng hồ sinh học hình thành nên lâu dần khó thay đổi được.

Mở mắt người ở trong lòng Mẫn Đình.

Không phải chứ, trước khi ngủ rõ ràng cô gối gối của mình. Tối qua sau hai lần mệt như vậy, nằm xuống giường không muốn cử động nữa không thể nào nửa đêm lăn vào lòng anh được.

Trán bị người nào đó hôn, "Tỉnh rồi sao?"

Thời Miểu ngẩng đầu nhìn anh: "Sao em lại gối cánh tay anh?"

Mẫn Đình nói: "Anh ôm em qua." Để cô yên tâm, "Trời sáng mới ôm, sẽ không sái cổ."

Thời Miểu cười, "Nếu bị sái cổ thật anh xoa bóp giúp em."

Vùi mặt vào ngực anh, tay đặt ở eo anh.

Mẫn Đình ôm người vào trong lòng: "Ngủ đi, vẫn có thể ngủ ba tiếng nữa."

Thời Miểu "ừ" một tiếng, nhắm mắt lại, nghĩ lại tối qua cũng không phải rất buồn ngủ.

Tối qua giữa chừng có thay ga giường một lần.

Bình thường lúc ở cùng nhau, trước khi ngủ sẽ thay chăn mỏng mới nếu không sẽ luôn cảm giác chăn ẩm ướt không đủ thoải mái. Mặc dù không đến nỗi phải thay ga giường giữa chừng nhưng tối qua nếu như không thay căn bản không thể nào nằm xuống được.

Từ khi đăng ký kết hôn cho đến nay cho dù là cô hay Mẫn Đình đều rất ít khi bày tỏ tình cảm, ngày nào cũng đều bình lặng và bận rộn. Bởi vì có thể thật sự cảm nhận được sự quan tâm anh dành cho cô từ trong công việc đến gia đình, vậy nên việc anh bày tỏ tình cảm bằng lời với cô dần dần đã trở nên không còn quan trọng nữa.

Tối qua sau khi cùng Nhu Nhu xem xong video tiệc sinh nhật lúc một tuổi đó, ba năm trôi qua, quả thật anh làm giống như những gì mình đã nói trong video đó, mỗi tuần đều dành ra nửa ngày ở cùng cô.

Trong nửa ngày này chỉ có hai người, hai người không nói chuyện con cái, không nói những chuyện vặt vãnh trong gia đình. Chuyện làm nhiều nhất có lẽ chính là hôn nhau, giống như muốn bù đắp lại rất nhiều năm trước đây bọn họ đã từng bỏ lỡ nhau.

Vậy là tối qua trước khi ngủ, lúc ở trên giường không khỏi động tình. Cô ôm lấy cổ anh, nói em yêu anh.

Khi đó rõ ràng Mẫn Đình có hơi dừng lại, cùng cô mười ngón tay đan nhau, nhìn cô một lúc. Cuối cùng anh hỏi cô có thể nào nói lại một lần nữa không.

Khi đó mắt cô cay xè, hóa ra anh để ý ba chữ này như vậy.

"Em yêu anh." Cô hôn lên môi anh, nói lại lần nữa.

Sau đó mọi chuyện không thể kiểm soát được nữa.

Có khoảnh khắc cô cảm giác được dường như anh đã chạm đến nơi sâu nhất của cô, nơi đó là nơi cô và anh chưa bao giờ chạm đến.

Cây nến thơm ở trong phòng ngủ đã được thổi tắt.

Trong phòng ngủ, nơi đầu mũi chỉ còn sót lại hơi thở hormone mát lạnh, lạnh lùng trên người Mẫn Đình.

Mạch máu căng tràn khắp các cơ bắp của người đàn ông.

Nụ hôn nóng bóng, cái ôm ấm áp và những giọt mồ hôi vương trên tóc.

Hòa lẫn với hơi thở mát lạnh trên người anh, trong đêm khuya tất cả đều dành cho cô.

Mẫn Đình khi đó còn không quên dặn cô: Sau này gọi tên của hai đứa nhỏ, không gọi cục cưng.

Nói xong không cho cô thời gian trả lời, anh hôn sâu.

Bởi vì lúc cô động tình, run rẩy ở trong vòng tay của anh anh sẽ gọi cô là cục cưng để an ủi cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!