Chương 43: Anh vừa dịu dàng lại kiên nhẫn

Dịch: Anh Đào.

Xem đến tấm thứ ba Mẫn Đình hỏi người ở trong lòng: "Vẫn xem nữa sao?"

Anh thẳng thắn và dứt khoát như vậy, Thời Miểu nói không xem nữa.

Mẫn Đình tắt máy tính bảng, cất để lên tủ đầu giường, nói: "Hai bức ảnh em thích trong điện thoại anh có."

"Sao anh biết em thích hai bức nào?"

Vừa dứt lời Thời Miểu vô thức nhận ra cô dùng wechat của anh để chuyển ảnh cho mình, tin nhắn sẽ đồng bộ thẳng ở trên điện thoại của anh.

Đèn tường tắt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì trong phòng. Thời Miểu áp sát vào lòng anh thêm một chút, đồng thời cầm lấy hai tay anh vòng quanh người mình, tận hưởng cái ôm của anh trong bóng tối.

Mẫn Đình hỏi cô: "Chân vẫn đau sao?"

Thời Miểu ngẩng đầu nhìn anh, không nhìn thấy gì nên chỉ có thể để trán dựa vào cằm anh, "Vẫn hơi nhức một chút."

Mẫn Đình rút cánh tay của mình ra, luồn vào trong chăn, một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại cách lớp áo choàng tắm của cô dùng mu lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.

Vốn dĩ đau không rõ mấy nhưng anh dùng lực ấn xuống đau vào trong tận xương, Thời Miểu chặn cổ tay anh lại.

Mẫn Đình hôn lên má cô, thấp giọng dỗ dành: "Anh không ấn nữa, ấn đau em sao?"

"Vâng, có hơi đau."

Thời Miểu lại ngẩng đầu, không nhìn rõ đường nét của anh, hôn thẳng một cái, cổ cảm thấy không thoải mái nên không giữ được lâu, sau đó lập tức quay lại.

Nụ hôn vừa rồi vừa hay hôn lên cằm anh.

Mẫn Đình hỏi: "Sáng mai em có cần dậy sớm không?"

Thời Miểu nói không cần, có điều: "Trước 6 giờ tối em phải quay về giao ca."

Mẫn Đình đã chạm sâu đến ranh giới, nghe vậy chỉ đành dừng lại, anh cười, nói: "Lần sau phải nói câu này trước."

Lần thứ hai sau nửa đêm tối qua anh không kiểm soát được lực, tối nay anh càng không thể đảm bảo được. Chân cô vẫn còn đau, tay anh không tiếp tục đưa vào sâu nữa, kéo lại áo choàng tắm.

"Bây giờ đi ngủ sao?" Giọng anh thương lượng hỏi.

Thời Miểu dựa vào lòng anh, không lên tiếng.

Mẫn Đình hiểu, cô vẫn muốn dựa vào anh nằm tiếp một lúc nữa.

Hai người nhất thời không nói chuyện, cũng không cố tình tìm chuyện để nói. Anh nắm lấy tay trái của cô cầm trong tay, bị thứ gì đó cứng cứng cấn vào, "Sao em vẫn đeo nhẫn?"

Thời Miểu: "Em quên tháo."

Mẫn Đình dùng đầu ngón tay xoa nhẹ chiếc nhẫn kim cương, sau đó nắm chặt đầu ngón tay của cô trong lòng bàn tay.

Thời Miểu thuận theo động tác đặt tay phải của mình vào trong tay phải của anh, Mẫn Đình nắm chặt lấy.

"Em vẫn chưa hỏi anh, anh có sở thích gì?" Cô không hiểu chút gì về anh.

Mẫn Đình suy nghĩ: "Anh nghĩ xem."

Không thể nói ra ngay được, có lẽ là cũng giống cô, khả năng cũng có hứng thú nhưng không gọi là sở thích.

Thời Miểu nói đùa: "Em biết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!