Dịch: Anh Đào.
Ngủ mười mấy tiếng đã ngủ đủ, cho dù nhắm mắt Thời Miểu cũng không buồn ngủ chút nào.
Từ hơn ba giờ sáng đến sáu giờ sáng, lúc đầu cô suy nghĩ lung tung, sau đó dứt khoát dùng thời gian này để học thuộc bài diễn thuyết. Cô cầm điện thoại nhét vào trong chăn, quên chỗ nào thì mở ra nhìn một cái.
Hiệu suất cao đến bất ngờ, chỉ cần đọc vài lần cô đã có thể nhớ thuộc lòng.
Có lẽ do đã ngủ đủ giấc, đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy. Thời Miểu không hài lòng lắm với hai đoạn đầu của bài diễn thuyết, nên nhân lúc đầu óc tỉnh táo, cô định sửa lại một chút.
Cô đưa tay kéo chăn ở phía sau lưng, chừa đủ không gian rồi thụt đầu vào trong chăn, sau đó kéo chăn trùm kín đầu, làm như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến người bên cạnh đang ngủ.
Có cảm giác như quay lại thời trung học, nửa đêm trùm chăn, cầm đèn pin như tên trộm lén lút đọc tiểu thuyết ngôn tình.
6 giờ 5 phút, Mẫn Đình tự nhiên tỉnh dậy. Trước khi ngủ anh đã tắt báo thức, nhưng thói quen dậy lúc 6 giờ hàng ngày hình thành trong nhiều năm, dù không có báo thức anh vẫn dậy đúng giờ.
Mở mắt theo bản năng nhìn người bên cạnh.
Vừa mở mắt đã không thấy người đâu, gối trống trơn.
Nhìn lại thấy chăn phồng lên.
Đây là thói quen ngủ kiểu gì của cô đây, trước khi ngủ thì ôm chăn, sau khi ngủ lại chui vào trong chăn.
Mẫn Đình chống tay lên, ngồi dậy, kéo chăn của cô xuống.
Đầu lộ ra ngoài, bốn mắt nhìn nhau với anh.
Thời Miểu: "….."
Mới sửa được một nửa.
Gương mặt góc cạnh của người đàn ông gần kề trước mắt, cô hơi ngừng thở.
Mẫn Đình cũng bất ngờ, nhìn chiếc điện thoại trong tay cô, có vẻ cô đã dậy từ lâu: "…Em không thấy ngột ngạt sao?"
"Không ngạt, lưng tôi ở ngoài, chăn có khe hở." Thời Miểu dịch lên trên, đặt đầu lên gối.
Anh vẫn đang nắm chặt đầu chăn bên cạnh cô, mùi hương nhẹ nhàng từ bộ đồ ngủ ở nhà của cô dường như lan tỏa đến đầu ngón tay anh, sau đó thoảng qua hơi thở.
Mẫn Đình buông tay khỏi chăn, thu lại về bên của mình.
Vợ chồng chưa quen nhau bỗng nhiên nằm chung trên một chiếc giường, cho dù cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không biết lúc này trong lòng anh thế nào.
Một tay của Thời Miểu vẫn ở trong chăn, vô thức ấn vào nút bên cạnh điện thoại.
"Anh dậy sớm vậy sao?" Cô tìm chủ đề nói chuyện với anh.
Mẫn Đình: "Bình thường 6 giờ thức dậy."
Thời Miểu nhớ ra, trước đây anh có nói với cô 6 giờ thức dậy.
Cô cố gắng để cuộc trò chuyện tự nhiên hơn chút: "Hơn 3 giờ tôi đã dậy rồi, sau đó không ngủ được nữa nên sửa bài diễn thuyết."
Mẫn Đình ra hiệu cho cô: "Ngồi dậy dựa vào đầu giường sửa."
Anh không có thói quen ngủ lại, lật chăn rời giường.
Thời Miểu ngồi dậy, ánh mắt nhìn anh đi vào phòng tắm: "Hôm nay anh không đến công ty sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!