Chương 27: (Vô Đề)

Dịch: Anh Đào.

Đồng nghiệp ra ngoài ăn thịnh soạn, Thời Miểu nhân lúc này không bận đi vào trong nhà vệ sinh đứng trước gương chỉnh lại tóc sang búi kiểu thấp. Điện thoại ở trên bàn bên ngoài, lì xì Mẫn Đình chuyển cho cô cô vẫn chưa nhìn thấy.

Đèn trần trong nhà vệ sinh không đủ sáng, cô bật đèn trước gương lên.

Khuôn mặt ở trong gương đột nhiên hiện lên rõ ràng gấp mấy lần, khuôn mặt mệt mỏi hiện lên rất rõ. Đêm qua có ca phẫu thuật khẩn cấp, trời sắp sáng mới phẫu thuật xong, buổi trưa ngủ bù một giấc nhưng quầng thâm vẫn khá rõ, cô lấy kem nền che đi.

Dặm lại lớp trang điểm, cô cúi đầu nhìn chiếc áo blouse trắng trên người, đang suy nghĩ có nên đổi sang áo khoác của mình không.

Đang nhìn áo blouse đột nhiên nhớ đến chăn ở trên giường.

Sau khi suy nghĩ cô quyết định không gấp, dù sao thói quen này cũng không thể kiên trì được, hà tất phải làm khó bản thân.

Tắt đèn nhà vệ sinh đi ra, Thời Miểu đến tủ lạnh lấy ra hai chai nước.

Cuối cùng vẫn mặc áo blouse trắng, không thay.

Thời gian một khi dùng để chờ đợi sẽ trở nên vô cùng dài.

Thời Miểu ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính bảng lên chỉnh sửa lại bài diễn thuyết. Hội nghị thường niên hôm đó phải diễn thuyết bằng tiếng Anh, ban giám khảo là các chuyên gia đến từ khắp nơi trên thế giới sẽ chấm điểm tại chỗ. Chủ nhiệm của bọn cô và bố cô, bởi vì sinh viên của mình đều được chọn nên hai người không có mặt trong ban giám khảo.

Vừa đọc được mấy hàng, có người gõ cửa ——

"Sếp Thời."

Là y tá trưởng đến tìm cô.

Thời Miểu vội bỏ máy tính bảng xuống, tưởng bệnh nhân có tình huống gì nên vội vàng đi qua mở cửa.

Y tá trưởng cầm một bó hoa tươi: "Nè, cái này cho cô. Sáng sớm người nhà bệnh nhân đã mang đến quầy y tá của bọn tôi, bây giờ bọn tôi mới có thời gian mở ra chia cho mọi người."

Tổng cộng có năm bông hoa mẫu đơn hoàng hôn san hô, rực rỡ nổi bật.

Thời Miểu cười nhận lấy: "Cảm ơn cô."

"Trong phòng trực của cô có chai nước khoáng không, không có chỗ tôi có, tôi cắt cho cô một cái."

"Không cần."

Thời Miểu nói: "Tôi có bình hoa."

Y tá trưởng hiếm khi rảnh rỗi, dựa vào khung cánh cửa nói thêm mấy câu, trêu: "Cô đúng là không ngược đãi bản thân mình chút nào, nào là mang tủ lạnh, nào là mang bình hoa."

Thời Miểu tìm bình hoa đã rất lâu không dùng đến, vừa mở vòi nước lấy nước vừa nói: "Là chồng tôi mua."

"Chồng cô chắc hẳn là người có phong cách sống khá thú vị."

Quả thực cuộc sống của Mẫn Đình thú vị hơn cô, làm bất cứ chuyện gì cũng nghiên cứu, sự sạch sẽ và ngăn nắp đã từ trong xương cốt.

Cô cắm mấy bông mẫu đơn hoàng hôn san hô vào trong bình hoa, đường nét của bình hoa có cảm giác cứng cáp, kết hợp với san hô quý giá, gu thẩm mỹ của phòng trực ngay lập tức được thăng hạng.

Mắt y tá trưởng sáng lên: "Đùa chứ, đổi sang bình hoa trông khác hẳn luôn. Gần đây hình như không nhìn thấy chồng cô đến đây."

"Đi công tác rồi, sắp hai mươi ngày."

Y tá trưởng vô tình thở dài cảm thán, "Hai người đều bận như vậy, sau này con cái phải làm sao đây."

"….."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!