Chương 12: Quay đầu nhìn anh

Dịch: Anh Đào.

Bốn năm phút sau Mẫn Đình chỉ cảm thấy vai của mình chùng xuống, tất cả trọng lượng cơ thể của Thời Miểu dựa lên người anh, người cũng ngủ mất.

Chỉ vì tò mò theo bản năng nhất của con người, anh nghiêng mặt cụp mắt xuống muốn nhìn người phụ nữ dựa vào người anh ngủ nhanh như vậy. Kết quả lúc quay mặt không cẩn thận chạm cằm vào trán cô, trượt qua mái tóc mềm mượt của cô.

Ngoại trừ nhìn rõ mái tóc đen dày ra thì không nhìn rõ bất cứ thứ gì khác.

Lúc anh quay người lại cằm hơi ngẩng lên, tránh để chạm vào cô lần nữa.

Trên đường về bệnh viện tắc đường, vốn dĩ con đường chỉ khoảng mấy phút là có thể đi qua nhưng gần như là tắc không nhích được tí nào khoảng hai mươi phút.

Thời Miểu ngủ một giấc tỉnh, có lẽ do bệnh nghề nghiệp nên bất cứ lúc nào tỉnh dậy đều sẽ không mơ màng. Cô thức giấc biết mình đang ở trên xe đoạn nào, lại đang dựa lên người ai ngủ.

Cô từ từ ngồi dậy khỏi người người đàn ông.

"Sắp đến chưa vậy?" Giọng khàn khàn, sau khi vừa ngủ dậy giọng có hơi khàn.

Mẫn Đình trả lời cô: "Vẫn sớm." Anh giải thích một câu, "Vừa rồi tắc đường." Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, xem lái đến đâu, nói với cô: "Còn có thể ngủ thêm hai mươi phút nữa, có ngủ nữa không?"

"Vậy tôi ngủ thêm lúc nữa." Còn chưa nói hết Thời Miểu lại thoải mái dựa lên vai anh lần nữa, "Đến anh gọi tôi."

Lần này cô không cần tốn thêm nhiều thời gian để làm quen với vai của anh nữa, không có suy nghĩ xao lãng nhắm mắt lại, tranh thủ từng giây từng phút trân trọng thời gian có thể được ngủ.

Vốn dĩ Mẫn Đình còn muốn nói thêm câu gì đó, cuối cùng lại im lặng, trong xe cũng chìm vào im lặng theo.

Năm sáu phút trôi qua trọng lượng cả người cô vẫn chưa đè xuống, xem ra không ngủ.

Mẫn Đình thấp giọng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Thời Miểu chỉ là ngủ không sâu, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vô thức đã rơi vào trong trạng thái mơ mơ màng màng.

Đầu cô dựa trên vai anh hơi cử động, nhưng không mở mắt, mơ hồ nói: "Anh nói gì vậy?"

Không khí nơi chóp mũi anh tràn ngập mùi hương thanh nhã nhẹ nhàng trên người cô.

Giọng Mẫn Đình trầm thấp: "Không có gì cả. Ngủ đi."

Để cô dựa lên người mình, anh chống cằm, thản nhiên nhìn ra ngoài xe.

Điện thoại anh để bên cạnh rung, là điện thoại của mẹ.

Mẫn Đình ngắt máy, chỉnh màn hình điện thoại về chế độ tối nhất, gửi tin nhắn giải thích: Con không tiện nghe điện thoại, Thời Miểu ngủ rồi. Có chuyện gì vậy?

Giang Nhuế: Thời Miểu ngủ rồi cũng không ảnh hưởng con nghe điện thoại, con ra ngoài phòng ngủ nghe.

Mẫn Đình: "……"

Anh trả lời: Đang ở trên xe.

Thật ra Giang Nhuế vô cùng bất mãn với quyết định tiền trảm hậu tấu đối với chuyện hôn nhân đại sự của con trai, nhưng bà cũng không định tham dự vào. Từ nhỏ con trai đã là người có chủ kiến, người và chuyện mà thằng bé nhận định sẽ không bao giờ hối hận.

Giang Nhuế: Vừa rồi mẹ gọi điện cho ông ngoại con, không biết ông nghe được ở đâu chuyện con và Thời Miểu trước khi kết hôn không quen nhau, chỉ gặp nhau mấy lần đã đăng ký kết hôn. Bây giờ đang tức giận đến cả mẹ cũng không thèm để ý.

Mẫn Đình: Mấy ngày nữa ông sẽ hết giận thôi.

Giang Nhuế: …..

Nói thì dễ nghe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!