Lúc tuyển tú, ta cố ý đứng ở góc đại điện, tránh bị chọn trúng.
Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai: [Trẫm muốn chọn Hoàng hậu ánh trăng sáng, cùng nàng ấy cưới trước yêu sau.]
[Ủa, ánh trăng sáng đâu? Theo cốt truyện thì nàng ấy nên đứng hàng đầu tiên chứ?]
Trẫm ư?
Trong lòng ta kinh ngạc.
Hình như ta, nghe được tiếng lòng của Hoàng đế.
Ánh trăng sáng của bệ hạ, có lẽ là tiểu thanh mai nhân đạm như cúc của hắn.
Trong mơ, lúc ta đang ở đại điển tuyển tú nhận lấy ngọc Như Ý, biểu tượng của Hoàng hậu thì tiểu thanh mai, Lâm Yên xông vào.
Nàng ta mặc bộ váy áo màu sáng, trang điểm nhạt, tươi đẹp xuất trần, vô cùng nổi trội.
Nhưng nàng ta vẫn trở thành Hiền Phi, bỏ lỡ hậu vị.
Ta cố gắng làm hiền Hậu, Lâm Yên lại nói ta độc ác, chen chân vào giữa nàng ta và thiếu niên lang của nàng ta.
Chị em tốt, tỳ nữ tốt của nàng ta bất bình thay nàng ta, bày kế để con gái ta gả đi nơi xa, hạ độc chết con trai ta, nâng nàng ta thượng vị.
Nàng ta yên tâm thoải mái trở thành Kế hậu, lại cứ giả làm dáng vẻ thiện lương rộng lượng: "Lúc đó ngươi không từ thủ đoạn mưu cầu hậu vị, bây giờ bị biếm vào lãnh cung cũng là báo ứng của ngươi."
Nàng ta là tiểu thanh mai nhân đạm như cúc, không tranh không đoạt.
Ta là bia đỡ đạn chết thảm, đúng người đúng tội.
Tỉnh khỏi giấc mộng, ta quyết định không tiến cung, không tham gia vào thị phi của bọn họ nữa.
"Đích nữ phủ Ninh Dương Hầu, Tiết Di, mười tám tuổi."
Giọng nói báo tên the thé của thái giám vang lên.
Ta không thể không tiến lên hành lễ.
[Trẫm thật thông minh, trực tiếp bảo thái giám gọi tên Tiết Di, không phải đã tìm được nàng ấy rồi à.]
[Tướng mạo dịu dàng hào phóng, không hổ là ánh trăng sáng của trẫm, nhìn là biết nữ chính ngay.]
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt yêu thích của Hoàng đế.
Ờm…
Bệ hạ, có phải tìm nhầm người rồi không?
Ta cúi đầu xuống trầm tư, không hề chú ý đến Tạ Cảnh đã bưng ngọc Như Ý đi đến bên cạnh ta.
Hắn cười nhạt: "Tiết gia có phương pháp dạy dỗ, Tiết Di đoan trang cẩn trọng, hợp làm Hoàng hậu."
Ta nhớ đến thảm trạng trong mơ, không dám nhận.
Tạ Cảnh thấy ta không nhận ngọc Như Ý, ánh mắt trở nên ảm đạm.
[Ánh trăng sáng có chuyện gì vậy? Nhanh nhận đi nhanh nhận đi nhanh nhận đi!]
[Hoàng hậu không thích ta, làm sao bây giờ?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!