Kỷ Lê tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, đồng thời bật cả âm thanh lên.
Vừa nãy Triệu Kỳ Mính còn tỏ vẻ muốn chất vấn, nhưng giờ Đàm Vị Cẩn bước ra, cô ta lại lùi về góc, chẳng dám ho he gì.
Đàm Vị Cẩn trước sau như một, chẳng thèm để ý đến, đóng cửa cẩn thận xong, đột nhiên ngẩng đầu lên như nghĩ ra gì đó.
Camera theo dõi ở ngay trên cửa chính, Đàm Vị Cẩn ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính, còn cười với nó, giơ hai con thú bông nhỏ lắc lắc hai cái.
Như thể đang cảm ơn, mà cũng giống như tạm biệt.
Camera của Kỷ Lê không quá rõ, nhưng cũng không mờ, ánh sáng hành lang không mạnh, làm hình ảnh đẹp như cảnh phim.
Kỷ Lê chậm rãi rời mắt khỏi điện thoại.
Sao cô ấy biết nàng đang xem chứ?
Triệu Kỳ Mính dĩ nhiên cũng thấy cảnh này, lần này cô ta bước tới, nhưng vẫn không dám lại gần quá, đứng cách vài bước, hỏi Đàm Vị Cẩn: "Chị ấy đi đâu rồi?"
Đàm Vị Cẩn hỏi lại: "Ai?"
Triệu Kỳ Mính: "Kỷ Lê."
Đàm Vị Cẩn giọng bình thản, ném một câu: "Liên quan gì đến cô?" rồi quay đầu bước đi.
Chị đại, đúng là chị đại.
Triệu Kỳ Mính nhìn theo Đàm Vị Cẩn vào thang máy, thấy cửa thang máy đóng lại, cũng bắt chước cô đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn camera.
Góc nhìn thay đổi làm Kỷ Lê giật mình, nàng khẽ thở dài, chống tay lên trán.
"Chị, chị đang xem đúng không?" Triệu Kỳ Mính nói rồi tiến gần cửa hơn chút: "Em biết chị đang xem, chị không lên tiếng thì em sẽ đứng đây đợi chị, đợi đến khi chị về."
Kỷ Lê chịu không nổi, mở giọng nói đối thoại: "Tôi về quê rồi."
Triệu Kỳ Mính lập tức mừng rỡ: "Chị."
Kỷ Lê không muốn dài dòng: "Tôi không định về sớm, tuần sau từ quê đi thẳng công tác luôn, cô muốn đợi thì cứ đợi."
Triệu Kỳ Mính ngay lập tức làm vẻ mặt tủi thân: "Quê chị ở đâu, em đến tìm chị, mình gặp nhau một lần đi, em có rất nhiều điều muốn nói với chị
"Tôi không muốn nghe." Kỷ Lê phiền lắm, nói xong tắt luôn ứng dụng.
Kỷ Lê ở quê ba ngày mới về thành phố A.
Ở nhà đúng là thoải mái, nhất là kiểu ngắn ngày thế này, khi mẹ chưa kịp chán mình, mọi thứ đều hài hòa. Kỷ Lê muốn gì có nấy, sống như công chúa chứ không phải trâu ngựa.
Mấy ngày ở nhà, hoạt động duy nhất của nàng là đợi bạn tan làm rồi chơi game cùng tụi nó.
Về chuyện chia tay lần này, bạn nàng không nhắc nhiều. Một phần vì chứng cứ Triệu Kỳ Mính ngoại tình đã được Kỷ Lê sắp xếp rõ ràng, đăng hết lên mạng, ai muốn biết gì thì tự xem. Phần khác, bạn nàng cũng chẳng muốn nói nhiều về Triệu Kỳ Mính.
Ngược lại, Đàm Vị Cẩn thì được tụi nó bàn tán xôm tụ.
Đương nhiên phải cảm ơn Trương Đình thân yêu. Cậu ấy không giấu diếm, quang minh chính đại kể chuyện trước mặt người trong cuộc.
Trương Đình kể chuyện sáng hôm đó Đàm Vị Cẩn đến tìm Kỷ Lê như thật, còn thổi phồng vụ Đàm Vị Cẩn không biết lấy số WeChat của Kỷ Lê từ đâu, làm to chuyện luôn. Trong giờ làm, cậu ấy trơn tru viết một bài văn ngắn từ góc nhìn của Đàm Vị Cẩn trong nhóm chat.
Trương Đình viết văn bay bổng kiểu phong hoa tuyết nguyệt, như thể mỗi chiếc lá trong thành phố đều mang nỗi tương tư của Đàm Vị Cẩn.
Nào là Đàm Vị Cẩn âm mưu từ lâu, biết Kỷ Lê chia tay thì không ngồi yên, đã sớm biết Trương Đình là bạn Kỷ Lê, thích Kỷ Lê từ lâu lắm rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!