Chương 34: (Vô Đề)

Trong nhóm, mọi người vẫn đang khen ngợi không ngớt.

Nói Đàm Vị Cẩn kiểu ngự tỷ thế này, lại có sự tương phản đáng yêu như vậy, thật quá khó cưỡng, Kỷ Lê đúng là ninja thần cơ.

Bạn bè Kỷ Lê thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu sến sẩm.

Tóm lại, ngày hôm sau, Kỷ Lê 10 giờ mới rời giường, lục đục một hồi ăn chút gì đó, hơn 11 giờ mới cùng chị gái tự giác đã làm rất nhiều việc từ sáng sớm ra khỏi nhà.

Một người vừa rời giường chưa bao lâu và một người đã sống trên đời này vài tiếng đồng hồ, sự khác biệt vẫn rất lớn.

Vào siêu thị, tấm gương trên cột phản chiếu bóng dáng hai người. Kỷ Lê ngáp một cái, nhưng vì nhìn thấy cảnh này, ngáp được nửa chừng thì bật cười.

"Chị xem em này," Kỷ Lê kéo Đàm Vị Cẩn lại, bắt chị ấy nhìn gương: "Nhếch nhác quá."

Đàm Vị Cẩn nhìn gương, rồi quay sang nhìn Kỷ Lê: "Cũng được mà."

Kỷ Lê lắc đầu không dám nhìn tiếp.

Đàm Vị Cẩn trang điểm, chải đầu, tắm rửa và thay quần áo gọn gàng, còn Kỷ Lê thì tóc tai túm bừa, mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình với đôi dép lê.

"Em không makeup cũng ổn," Kỷ Lê tiếp tục nhìn gương: "Nhìn em kìa, trông nhợt nhạt quá, à, chị có xịt nước hoa không?"

Đàm Vị Cẩn: "Xịt chút thôi."

Kỷ Lê: "Nhẹ nhàng ghê."

Đàm Vị Cẩn đột nhiên ghé lại gần, chỉ vào cổ mình, ý bảo Kỷ Lê ngửi thử chỗ này.

Kỷ Lê liền ghé lại.

Nhưng khi nàng đến gần, mới phát hiện có gì đó không ổn.

Động tác này thật quyến rũ.

Mùi nước hoa đương nhiên là ngửi thấy, Kỷ Lê cười híp mắt nhìn Đàm Vị Cẩn.

Đàm Vị Cẩn cũng cười híp mắt đáp lại.

Đàm Vị Cẩn bình thường ở nhà không trang điểm, hôm nay là vì bạn Kỷ Lê sắp đến.

Đàm tiểu thư nhà ta vẫn cần giữ chút hình tượng.

Tiếp theo là thời gian mua sắm. Trước khi ra ngoài, Kỷ Lê đã gửi danh sách đồ cần mua cho Đàm Vị Cẩn. Đàm Vị Cẩn quen siêu thị này hơn, nên Kỷ Lê chỉ cần ngốc nghếch đi theo.

Vừa mua vừa trò chuyện, họ nói đến chuyện nấu ăn.

Theo Kỷ Lê, nấu ăn cũng cần chút thiên phú. Đàm Vị Cẩn hỏi: "Em phát hiện mình có thiên phú này từ bao giờ?"

Kỷ Lê nghĩ một lúc: "Sau khi tốt nghiệp đại học."

Nàng bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian đó: "Hồi ấy chưa tìm được việc, rảnh rỗi chút, ngoài mấy buổi phỏng vấn thì chẳng có gì làm. Em không muốn sống quá uể oải, nên thử nấu cơm, làm bánh ngọt."

Đàm Vị Cẩn: "Ngay từ đầu đã ngon thế rồi à?"

Kỷ Lê tự hào đáp: "Đúng thế!" Nàng bỏ hộp sữa trên kệ vào giỏ: "Chỉ là thử chút thôi, ai ngờ kết quả lại kinh thiên động địa, kiểu thần bếp hạ phàm ấy!"

Nói đến đây Kỷ Lê tự cười.

Thật có vấn đề, giờ nàng tự miêu tả bản thân sao lại thành ra thế này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!