Phòng ngủ yên tĩnh vài giây.
Sau đó Kỷ Lê cảm giác tay mình động đậy.
Bị Đàm Vị Cẩn kéo, kéo ra khỏi chăn, đưa đến trước mặt Đàm Vị Cẩn.
Đàm Vị Cẩn vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay Kỷ Lê.
Mu bàn tay có cảm giác rất nhỏ, đôi mắt khô cạn nước mắt của Kỷ Lê lại lần nữa phủ lên một lớp mỏng, không nhiều, chỉ nhàn nhạt thôi.
Quá rung động rồi ô ô ô.
"Những gì em nói," Đàm Vị Cẩn từ tốn lên tiếng: "Chị chỉ nghe một nửa, còn lại chị sẽ tự mình tìm hiểu."
Kỷ Lê vì ch ảy nước mắt mà mũi hơi nghẹt, nếu đã giả vờ kiên cường, nàng đơn giản tiếp tục thở bằng miệng như không có gì.
Nhẹ nhàng hít một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra.
Kỷ Lê: "Được."
Đàm Vị Cẩn vươn tay, khẽ chạm vào mẩu da nhỏ bên tai Kỷ Lê.
Bên đó có nước mắt của Kỷ Lê, Đàm Vị Cẩn chạm vào chuẩn xác như vậy, chắc chắn cô đã biết.
Đàm Vị Cẩn sao lại không biết chứ, cô cái gì cũng biết.
Cô đang lau nước mắt cho Kỷ Lê, đang an ủi không lời.
"Bình luận bạn em gửi cho Triệu Kỳ Mính, chị không kịp xem," một lát sau, Đàm Vị Cẩn nói: "Nhưng chị đại khái biết rồi."
Kỷ Lê khựng lại, không ngờ Đàm Vị Cẩn lại nhắc chuyện này vào lúc này.
"Chị thấy rồi à." Kỷ Lê nói.
Đàm Vị Cẩn ừ một tiếng, hỏi: "Bạn cô ta mắng em cái gì?"
Kỷ Lê nghĩ một chút: "Mắng nhiều lắm."
Đàm Vị Cẩn: "Em để ý không?"
Kỷ Lê: "Có lẽ có."
Đàm Vị Cẩn: "Để ý những gì?"
Kỷ Lê lại thấy tủi thân, trực tiếp nói ra câu đó: "Bạn cô ta nói em không biết yêu thì đừng làm khổ người khác."
Đàm Vị Cẩn đột nhiên cười, mở mắt ra, trước tiên an ủi bằng cách xoa tóc Kỷ Lê, rồi bất đắc dĩ nắm mặt nàng.
"Thảo nào." Đàm Vị Cẩn nói.
Kỷ Lê nhìn cô: "Gì cơ?"
Đàm Vị Cẩn: "Chị cứ thấy em không ổn."
Kỷ Lê nhỏ giọng: "Gì cơ?"
Đàm Vị Cẩn: "Cô ta khiêu khích em, không nghe ra à?"
Kỷ Lê hừ một tiếng: "Nghe ra chứ, chắc chắn là muốn chọc tức em mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!