Không khoa trương chút nào, Kỷ Lê bật hẳn người dậy.
Chị bảo em gọi chị là lão bà á?
Đàm Vị Cẩn, chị mà cũng, sao tới nổi vậy?
Hơi bất ngờ thật, nhưng hình như cũng chẳng kỳ lạ lắm, ừm, hừm, Đàm Vị Cẩn đúng là kiểu người nói mấy lời này, ừm, à...
Kỷ Lê ôm gối, ép xuống đùi mình.
Cái gì thế này, Đàm Vị Cẩn lại là kiểu người như vậy sao? Buồn cười quá mà không thể hiện ra được. Kỷ Lê véo nhẹ môi mình, cố ép bản thân bình tĩnh lại. Lúc này chỉ cảm thấy mọi thứ thật thừa thãi, mà ngồi một mình trong nhà cười khúc khích thì đúng là điên thật rồi.
Chỉ là câu nói của Đàm Vị Cẩn, Kỷ Lê thật sự không biết trả lời thế nào.
Có thể là "Giờ chưa phải đâu", hay "Lão bà cái đầu chị", hoặc "Chị mơ đẹp ghê", hay thậm chí "Sao chị lại là Đàm Vị Cẩn kiểu này chứ", hoặc đơn giản là một dấu chấm hỏi.
Hình như cái nào cũng được, nhưng cái nào cũng thiếu chút ý vị.
Nghĩ tới nghĩ lui, Kỷ Lê chạm màn hình cả đống lần mà vẫn chẳng nghĩ ra gì.
Cuối cùng phá vỡ tình cảnh này vẫn là Đàm Vị Cẩn, cô nhắn thêm một tin: Chị đến rồi.
Kèm theo một tấm ảnh vừa chụp, trước cửa một quán ăn.
Kỷ Lê từng ghé qua quán này, kiểu quán mà người ta đến để thưởng thức bầu không khí nhiều hơn. Ấn tượng để lại là đồ ăn không no, còn rượu thì khá ngon.
Thế là Kỷ Lê hỏi: Tối nay uống rượu à?
Đàm Vị Cẩn: Uống chút thôi.
Kỷ Lê: Được rồi.
Kỷ Lê: Thế chị ăn đi.
Kỷ Lê: Đề nghị gọi thêm món chính, quán này khẩu phần ít lắm.
Đàm Vị Cẩn: Được rồi.
Được rồi.
Kỷ Lê sao mà không biết chứ, Đàm Vị Cẩn lúc này, không chỉ lúc này, mà cả trước khi ra ngoài, cả hôm qua nữa, Đàm Vị Cẩn đều tự giác báo cáo mọi chuyện cho Kỷ Lê.
Bạn cùng phòng đi công tác, tối nay cô đi ăn với bạn, cô đến nơi rồi...
Đàm Vị Cẩn mỗi lần đến đều mang quà nhỏ, nhất định phải lấy được thỏ và cún trong máy gắp thú, gặp nhau ở công ty thì đưa kẹo, cùng tan làm, cùng về nhà.
Đàm Vị Cẩn đang xây dựng một mối quan hệ thân thiết.
Còn Kỷ Lê thì cứ để mặc Đàm Vị Cẩn xây dựng mối quan hệ thân thiết đó.
Đàm Vị Cẩn có một bản lĩnh siêu phàm, ngoài vài lần gặp đầu tiên, về sau Kỷ Lê luôn rất thoải mái trước mặt cô. Dù là lúc nàng từng nghĩ mình hiểu lầm, rồi tự bịa ra một phiên bản tưởng tượng, hay khi Đàm Vị Cẩn ám chỉ rõ ràng, đến lúc Kỷ Lê thừa nhận với Đàm Vị Cẩn về mũi tên đơn phương của cả hai.
Kỷ Lê có cảm giác như mình bị nước ấm luộc từ từ.
Nàng hung hăng chậc một tiếng.
Sao lại thế này chứ.
Đàm Vị Cẩn giỏi thật đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!