Kỷ Lê lại mở bức ảnh Đàm Vị Cẩn gửi tới.
Trần Duyệt vẽ trên giấy A4, mặt sau còn in vài bản thảo không quan trọng của công ty cô ấy, rõ ràng là tranh vẽ lúc đi làm trốn việc.
Lúc đó để bức tranh không bị nhăn, Kỷ Lê đã cuốn từ cạnh hẹp qua, nhét vào cũng rất gọn gàng.
Giờ phút này, tờ giấy trong ảnh trông chẳng khác gì lúc nàng vừa cuốn lên.
Nhưng Kỷ Lê vẫn có chút sợ hãi.
Vì thế nàng nhắn Đàm Vị Cẩn: Cô mở ra xem chưa?.
Đàm Vị Cẩn đáp: Chưa.
Kỷ Lê thở phào nhẹ nhõm!
Kỷ Lê lập tức: Là của tôi, rơi đâu vậy?
Đàm Vị Cẩn: Trên xe tôi.
Kỷ Lê: Được rồi, chắc không cẩn thận rơi từ túi tôi ra ngoài.
Kỷ Lê: Thế cô rảnh lúc nào, tôi qua chỗ cô lấy nhé.
Đàm Vị Cẩn nói: Mai đi, tôi còn ở thành phố W.
Kỷ Lê: Được rồi.
Kỷ Lê: Cảm ơn nhiều lắm.
Đàm Vị Cẩn: Khách sáo gì chứ.
Kỷ Lê lại nhắn: Ngày đó đột nhiên đài có việc, tôi bận đến giờ luôn.
Kỷ Lê: Căn nhà của bạn cô tôi đã cân nhắc kỹ rồi, khoảng cách, giá cả, tiện nghi gì cũng rất ổn, chắc chưa cho thuê đâu nhỉ?
Đàm Vị Cẩn: Chưa
Kỷ Lê: Ừ ừ tốt quá, thế xem bạn cô khi nào rảnh nhé, tôi muốn ký hợp đồng thuê nhà.
Đàm Vị Cẩn: Tôi hỏi cô ấy một chút.
Kỷ Lê: Được rồi.
Kỷ Lê: Phiền cô quá.
Đàm Vị Cẩn: Không đâu.
Kỷ Lê nhìn chữ "Không đâu" của Đàm Vị Cẩn, chậc một tiếng, kéo lên trên, mọi câu trả lời của Đàm Vị Cẩn đều đáng một tiếng chậc.
Lạnh lùng ghê.
Cũng xa lạ ghê.
Trong nhóm lại gọi Kỷ Lê, hỏi nàng ra không, tìm chỗ đi.
Kỷ Lê kỳ thực chẳng cần trả lời gì, đám này đã tự chọn xong quán bar, tính luôn đầu người của nàng, còn gửi hoạt động mới nhất của quán trong nhóm, ồn ào đòi bắt lấy cơ hội.
Thật là vừa ham ăn vừa ham uống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!