Quái lạ thật...
Kỷ Lê đi theo Đàm Vị Cẩn ra bãi đỗ xe.
Còn việc tại sao nàng lại đồng ý đi xem nhà vào cái giờ tối muộn thế này, chính nàng cũng chẳng rõ.
Buổi tối chỗ đậu xe có lẽ hơi khó tìm, Đàm Vị Cẩn đậu xe ở khá xa, xa đến mức tiếng ồn ào đột nhiên biến mất trong chớp mắt tại một điểm nào đó, xa đến mức khu dân cư thưa thớt, xa đến mức nàng có tâm tình ngẩng đầu ngắm cây cối và ánh trăng.
Kỷ Lê nhớ tới ảnh đại diện của Đàm Vị Cẩn, cùng chữ "Hảo" đơn giản trên đó. Rất tốt, tốt đến mức Kỷ Lê nghi ngờ Đàm Vị Cẩn cố ý đậu xe ở đây.
Kỷ Lê và Đàm Vị Cẩn cách nhau nửa thân người, bước đi song song nhịp nhàng. Đàm Vị Cẩn tối nay mang giày có chút gót, mỗi bước đi, gót giày cô lại kêu "lộc cộc" một tiếng.
Lộc cộc, âm thanh dễ chịu, nhịp điệu thoải mái. Cánh tay Kỷ Lê và Đàm Vị Cẩn đung đưa xen kẽ, ánh mắt nàng thoáng nhìn bóng dáng Đàm Vị Cẩn, cùng mái tóc dài của cô phất qua dừng lại trên vai nàng trong gió.
Kỷ Lê chậm rãi nhắm mắt lại.
Uống nhiều quá, uống nhiều quá rồi.
Trương Đình, cậu đúng là tội đồ!
Rõ ràng mới ngồi xe Đàm Vị Cẩn có một lần, vậy mà Kỷ Lê lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Đã thế, khi cảm giác này xuất hiện, trong đầu nàng còn nhảy ra hai chữ "định mệnh".
Đúng là có bệnh thật.
Đàm Vị Cẩn rất hợp với hình tượng lạnh lùng ít nói, sự ít nói này tuy tạo ra chút ngượng ngùng, nhưng cũng xóa tan ngượng ngùng.
Xe chạy chưa được bao lâu, bạn bè trong nhóm của nàng đều báo tin bình an. Trương Đình cũng cố gắng nhắn tin, bảo Kỷ Lê khi về đến nhà thì báo một tiếng.
Kỷ Lê chột dạ đáp "được."
Từ quán bar đến khu nhà Đàm Vị Cẩn khoảng mười phút, Kỷ Lê cất điện thoại, bắt đầu thấy hối hận. Tự dưng đồng ý với người ta làm gì không biết.
Nếu vậy, cứ đổ lỗi cho Trương Đình thêm lần nữa.
Bình thường đối mặt Đàm Vị Cẩn, Kỷ Lê có thể giữ trạng thái giao tiếp rất chuẩn, nàng đâu phải chưa từng trò chuyện với mỹ nữ, nàng có thể rất thú vị, rất tự nhiên.
Giờ bị Trương Đình làm cho rối tung, cơ thể nàng tự nhiên bồn chồn, tự nhiên vì những tưởng tượng ái muội mà mang theo gánh nặng không cần thiết.
Dĩ nhiên, bản thân Kỷ Lê cũng không hẳn vô tội, ô ô ô.
Nghe xong bài hát thứ hai trong danh sách của Đàm Vị Cẩn, xe cô vang lên tiếng chuông cuộc gọi.
Người gọi là ai đó tên gì gì Tĩnh, Kỷ Lê theo bản năng liếc qua, chưa kịp nhìn rõ thì Đàm Vị Cẩn đã bắt máy. Bên kia mở lời: "Alo, Đàm Vị Cẩn, cô có thấy..."
Mới nói đến đó, Đàm Vị Cẩn đã cúp máy.
Khúc dạo đầu bài thứ ba tiếp tục vang lên, Đàm Vị Cẩn cầm điện thoại, nhấn giọng nói: "Tôi đi trước, mọi người chơi vui."
Kỷ Lê hiểu ý: "Cô đi trước à."
Đàm Vị Cẩn: "Ừ."
Kỷ Lê đột nhiên ồ lên: "Cô không uống rượu chứ?"
Đàm Vị Cẩn cười: "Giờ hỏi có muộn quá không?"
Kỷ Lê cũng cười, nói: "Không uống rượu ở đó chắc chán lắm."
Đàm Vị Cẩn hỏi: "Cô thích uống rượu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!