Chương 43: (Vô Đề)

Kỷ Lê không ủy khuất, nàng có rất nhiều cảm nhận về đoạn tình cảm đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình ủy khuất.

Giờ Đàm Vị Cẩn nói ra như vậy, nàng lại cảm thấy dường như có chút ủy khuất thật.

Nàng hẳn là nên cảm thấy chút ủy khuất.

Mũi Kỷ Lê bắt đầu cay.

Đàm Vị Cẩn lại nói: "Ban đầu chị nghĩ những ý nghĩ đó chỉ là do chị có thành kiến với em, cho đến sau này Ngô Chiêu Thu cũng nghĩ giống vậy," nói đến đây, Đàm Vị Cẩn thêm một câu: "Lần đầu hai người chia tay, Ngô Chiêu Thu vui lắm."

Kỷ Lê hỏi: "Còn chị? Chị vui không?"

Đàm Vị Cẩn cười: "Đương nhiên."

Giọng Kỷ Lê nhỏ xíu: "Vậy là khi đó chị thất vọng về em rồi đúng không."

Đàm Vị Cẩn lắc đầu: "Không thất vọng, chỉ thấy hơi tiếc."

Kỷ Lê: "Tiếc gì?"

Đàm Vị Cẩn: "Đó là lần đầu chị nghĩ, giá mà chị quen em sớm hơn chút, dù chỉ với tư cách bạn bè, khuyên nhủ em cũng được."

"Đêm dài suy nghĩ," Đàm Vị Cẩn nói: "Sáng hôm sau tỉnh dậy lại thấy buồn cười," chị ấy bổ sung: "Chị rất buồn cười."

"Chị không được cười," Kỷ Lê hơi ủy khuất: "Chị chính là thất vọng về em rồi."

Đàm Vị Cẩn cười, xoa đầu Kỷ Lê: "Đừng nghĩ nhiều, không có đâu."

Kỷ Lê mặc kệ: "Chị có đấy."

Kỷ Lê không khóc, nhưng giọng mũi đột nhiên rõ ràng. Đàm Vị Cẩn lập tức cảm nhận được điều không ổn.

Nhưng người này làm gì? Chị ấy nâng cằm Kỷ Lê lên, nhìn nàng thì thôi, còn cười nàng nữa.

Kỷ Lê hung hăng: "Tránh ra."

Chỉ là miệng nói tránh ra, động tác lại ôm chặt Đàm Vị Cẩn, nhét mình vào lòng chị ấy.

"Xong rồi," giọng Đàm Vị Cẩn vẫn trong trẻo: "Phá hỏng không khí mất rồi."

Kỷ Lê: "Chị còn biết nữa."

Đàm Vị Cẩn cười, có lẽ muốn kết thúc chủ đề, câu tiếp theo liền hỏi: "Em nhận ra chị thích em từ bao giờ?"

Kỷ Lê giây trước còn trong cảm xúc, giây sau lập tức ngượng ngùng: "Nói ra chị có thể không tin," Kỷ Lê nở nụ cười: "Chính là lúc chị đăng bài vòng bạn bè đó."

Nói xong Kỷ Lê càng ngượng, cơ bản là vừa gặp đã cảm thấy người ta thích mình, cái này khác gì tự luyến đâu.

Đã nói đến đây, Kỷ Lê không giấu: "Lúc đó đủ loại biểu hiện của chị rất dễ làm người ta hiểu lầm, nào là dẫn em đi ăn sáng, nào là cà phê, sau đó em thật vất vả đi ra ngoài, quay về lại gặp chị, tối khuya gọi em đi xem nhà, rồi lại rủ em qua nhà chị uống rượu."

Kỷ Lê liếc Đàm Vị Cẩn một cái.

Không biết sao lại liếc, chỉ là cảm thấy bầu không khí này Đàm Vị Cẩn đáng bị nàng xem thường một lần.

Đàm Vị Cẩn hoàn toàn chấp nhận, cũng hỏi lại: "Thế em phát hiện mình thích chị từ bao giờ?"

Cái này Kỷ Lê phải nghĩ kỹ.

Thế là nàng phát ra âm thanh suy tư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!