Chương 12: (Vô Đề)

Rõ ràng Tiểu Ngữ và Lộ Lộ vẫn chưa thân thiết đến mức đó.

Vừa đi khỏi, Lộ Lộ liền hừ lạnh mấy tiếng, bực bội nói: "Sao Tiểu Ngữ lại dám chê bai Lê Lê nhà chúng ta chứ? Lê Lê vừa xinh đẹp, dáng người chuẩn, lại tốt bụng, chu đáo, rộng rãi, ai gặp cũng thích cơ mà!"

"Tiểu Ngữ đúng là không có mắt!" Lộ Lộ ôm lấy cổ Kỷ Lê, nâng cằm nàng lên, cười trêu: "Thôi kệ, ai mà xứng với Lê Lê của chúng ta chứ."

Kỷ Lê cũng muốn giải thích giúp Tiểu Ngữ, nhưng nàng không dám, đành cầm lấy cái muỗng: "Khoai tây nghiền, ăn không?"

Lộ Lộ phì cười: "Đàm Vị Cẩn mua, tớ không dám ăn."

Bên cạnh, Trương Đình lập tức giơ tay hưởng ứng: "Đàm Vị Cẩn ! Đàm Vị Cẩn !"

Kỷ Lê lập tức lườm cô ấy cảnh cáo!

Nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả!

Nhờ có Đàm Vị Cẩn đến một chuyến này, danh hiệu "lão bà của Kỷ Lê" lại một lần nữa vang lên khắp nơi.

Trương Đình lại bắt đầu phát huy bản tính trinh thám của mình, quả quyết rằng chắc chắn Tiểu Ngữ bị Đàm Vị Cẩn gọi đi, hoặc ít nhất cũng là do chị họ của Tiểu Ngữ nhờ vả. Dù có lý do gì đi nữa, mục đích chính vẫn là không muốn để Tiểu Ngữ tiếp xúc nhiều với Kỷ Lê, sợ cô ấy cướp mất Kỷ Lê.

"Thấy trong nhóm bạn của Lê Lê có người nói muốn ăn khoai tây nghiền, vậy mà người ta chịu lặn lội đường xa tới tận đây, vì cái gì chứ?" Trương Đình suýt chút nữa gác cả chân lên bàn: "Là để thỏa mãn cơn thèm của Lê Lê, cũng là để..." Cô ấy nâng cằm Kỷ Lê lên, cười gian: "Được nhìn bảo bối nhà chúng ta thêm một cái."

"......"

Ngày mai còn phải đi làm, hôm nay chỉ là uống chút rượu giải khuây, cả nhóm cũng không quậy quá đà, uống xong liền về nhà.

Mà đối với sự nhiệt tình thái quá của Trương Đình, Kỷ Lê chỉ có một thái độ—mặc kệ.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm lên giường một cách thoải mái, nàng lại mở ứng dụng kia ra.

Dựa vào lịch sử tương tác, có thể thấy bốn người bạn kia của nàng đều chưa ai xem bài đăng tối nay. Nhưng mà mẹ cô thì đã thấy rồi.

Mẹ cô còn để lại một bình luận: Bạn gái mới à?

Mẹ còn thẳng thắn hơn cả Trương Đình.

Kỷ Lê lập tức trả lời: Bạn bè thôi ạ.

Không ngờ vừa trả lời xong, điện thoại đã đổ chuông.

Tiếng chuông làm Kỷ Lê giật mình, cô vừa bắt máy đã nói ngay: "Mẹ nhanh quá vậy?"

Mẹ cô ngơ ngác: "Nhanh cái gì?"

Kỷ Lê khẽ "à" một tiếng: "Con tưởng mẹ thấy tin nhắn trả lời của con rồi mới gọi chứ."

Mẹ cô lại hỏi: "Tin nhắn nào cơ?"

Kỷ Lê: "Không có gì ạ, mẹ gọi con có chuyện gì thế?"

Mẹ cô bấy giờ mới nói rõ mục đích cuộc gọi, hóa ra là do wifi ở nhà bị trục trặc, bảo cô kiểm tra giúp.

Sau khi kiểm tra một hồi, Kỷ Lê phát hiện hóa ra là do điện thoại của ba cô hết tiền, tiện thể, cô cũng nói với mẹ chuyện mình định chuyển nhà, tìm chỗ gần công ty hơn.

"Căn hộ mới ngay dưới lầu của một chị gái." Kỷ Lê nói.

"chị gái nào?" Mẹ cô lẩm bẩm, rồi như bừng tỉnh: "À, cô gái trong bức ảnh con đăng ấy hả?"

"Đúng rồi ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!