Chương 7: Thân Phận

Translator: Harn

"Cái đó là tôi....! muốn giúp anh mà, giữ gìn an ninh, ai cũng có trách nhiệm!" Chăn Tinh có chút chột dạ ậm ừ nói.

Dù sao đi nữa thì trộm di động của người khác là hành vi không tốt.

Một tên yêu quái khá nhiệt tình đấy nhỉ.

Lương Tiêu nhìn yêu quái ngốc cố gắng khoa tay múa chân, muốn giải thích rõ ràng ngọn nguồn.

Khóe miệng không nhịn được mà cong lên, anh lập tức mím môi cắt đứt ý cười.

"Tôi nói cho anh biết, người bảo mẫu kia muốn ăn trộm đồ của anh, nên anh không được bỏ qua cho cô ta, còn nữa anh đã lớn như vậy rồi, đi ngủ còn không biết đường đắp chăn cho đàng hoàng, khiến người khác lo lắng hoài!" Chăn Tinh càng nói, lá gan cũng càng lớn theo.

Lời lẽ quan tâm đầy hùng hồn của Chăn Tinh, khiến Lương Tiêu không khỏi ngạc nhiên.

Những lời này đáng ra là do người nhà của mình nói mới phải, nhưng anh lại nghe được từ miệng của một tên yêu quái.

Đương nhiên thư ký Lâm cũng từng quan tâm anh, nhưng quan hệ giữa anh và cậu ta chỉ đơn thuần là cấp trên và cấp dưới, thư ký Lâm có người nhà và bạn bè của riêng mình, ngoài lúc làm việc ra hai người rất ít khi giao lưu với nhau.

Mà yêu quái nhỏ này được anh mua về, bây giờ anh là chủ nhân của nó.

Khiến anh không khỏi cảm thấy mình có thể hoàn toàn chiếm lấy ánh nhìn, cũng như sự quan tâm của cậu.

Giống như chủ nhân hy vọng rằng thú cưng của mình chỉ biết đến mỗi mình mình mà thôi.

Anh biết rằng yêu quái nhỏ không giống với mấy con chó mèo kia, nhưng có những ý nghĩ xấu xa một khi xuất hiện, sẽ rất khó khống chế.

Ánh mắt Lương Tiêu tối đi,

"Cậu yêu quái đây trốn ở trong nhà tôi không phải chỉ để quan tâm cho tôi thôi chứ, cậu muốn lấy thứ gì từ tôi? Dương khí? Máu tươi?"

Anh bỗng chốc tới gần, lạnh lùng mà tiếp tục nói:

"Cậu có biết thành phố này có Thiên Nhất Quan rất nổi danh không? Nghe nói đạo sĩ ở đó đều có bản lĩnh chân chính, từng giúp không ít nhà giàu có tiêu diệt ma quỷ làm loạn trong nhà..."

Chăn Tinh kinh hoảng mà huơ huơ góc chăn:

"Tôi không hề làm loạn trong nhà! Anh xem....! anh có thể làm như chưa từng thấy tôi không, coi như tôi chưa từng đến đây."

Cậu buông tay xuống nhìn Lương Tiêu một cách đầy kỳ vọng.

Không thể.

Chăn Tinh bất đắc dĩ nói:

"Vậy anh muốn như thế nào?"

"Cậu nói cho tôi biết cậu tên gì, vì sao lại xuất hiện ở đây, cậu muốn tiếp cận tôi để làm gì." Lương Tiêu bình tĩnh nhìn cậu.

Tôi.... tôi..... Chăn Tinh nói tôi nửa ngày trời, cũng không nói ra được lý do gì, không nhịn được nước mắt lưng tròng xụt xịt nói,

"Tôi cũng đâu biết! Tôi không nhớ được tôi tên gì, cũng không biết vì sao lại ở đây! Tôi không nhớ gì cả!"

Vừa tỉnh lại đã ở trong phòng ngủ của một người xa lạ.

bản thân còn trở thành một cái chăn, không có ký ức của quá khứ.

Cậu biết mình là người, nhưng vẫn luôn không dám đi xác nhận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!