Chương 21: Nên Quay Về Thì Sẽ Quay Về

Translator: Harn

Điều này khiến cho Lương Tiêu không thể không nhớ đến lời trào phúng mình của Lương Vị Minh và Lương Hiên: Hai mẹ con bọn họ đều là đồ điên.

Đã có vết xe đổ, đương nhiên anh sẽ không cho phép bản thân mất đi lí trí.

Huống hồ Chúc Húc còn chưa tỉnh, vẫn đang đợi anh ở nơi nào đó.

Lương Tiêu siết chặt tay thành nắm đấm, nén lại cảm xúc tiêu cực kia.

Lúc này Lâm Nhạc chợt nhớ ra:

"Đúng rồi, trong đám cháy có một cỗ thi thể bị cháy đen thui không nhìn ra mặt mũi. Bảo vệ còn nói là bọn họ ngửi được mùi xăng ở trước cửa."

Cậu cảm thấy thi thể kia không phải người tốt lành gì, nhưng vì sao kẻ gian lại tự giết chết mình chứ?

"Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trong lòng thư ký Lâm tràn đầy hoài nghi.

Lương Tiêu đã đoán được đại khái những gì xảy ra, anh rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, bình tĩnh nói:

"Tối qua có hai người xông vào biệt thự phóng hoả, tôi may mắn thoát được ra ngoài."

"Là cố ý phóng hoả thật à? Điên cuồng quá đi mất!" Lâm Nhạc nhíu mày nhìn anh,

"Tôi cứ luôn cảm thấy chuyện này không thoát được quan hệ với Lương Hiên. Sáng hôm qua anh ta vừa ra ngoài, thì ngay tối đó anh đã gặp chuyện. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!"

Đương nhiên Lương Tiêu biết chuyện này có liên quan đến Lương Hiên.

Mặc dù anh chưa từng để tâm đến Lương Hiên, nhưng tốt xấu gì cũng học chung trường với hắn 8 năm, biết được Lương Hiên là người miệng cọp gan thỏ, đầu óc đơn giản.

Hắn không đủ gan đi giết người phóng hoả, càng không có đủ khả năng để phủi sạch liên can sau khi chuyện xảy ra.

Chắc chắn sau lưng Lương Hiên còn có kẻ nào đó.

Đã nhiều năm rồi, ngoại trừ ông bố đã xuống địa ngục, chưa từng có ai khiến anh phẫn nộ đến vậy.

Vẻ mặt của Lương Tiêu ngày càng lạnh như băng.

Mặc kệ người này muốn mượn đao giết người, hay là muốn ngư ông đắc lợi đi nữa, thì hắn ta đã nhằm vào sai người rồi!

Anh mở cửa ra, đi ra ngoài.

Lâm Nhạc ngay tức khắc bộc phát cơn ai oán,

"Anh muốn đi đâu nữa!"

"Làm bản tường trình." Giọng nói của Lương Tiêu lạnh lùng.

"Ôi ông cháu ơi, anh đã chưa ăn gì bao nhiêu lâu rồi, bây giờ đang là ban ngày đó, đâu có thiếu thời gian đâu! Dù cho anh không ăn thì tôi cũng đói chết mất."

Lâm Nhạc nói hết lời mới khuyên được anh đi ăn món gì đó, toàn bộ hành trình cực kỳ làm người ta mệt lòng.

Cậu cảm giác hình như bản thân đang mang theo một con gấu con bự tổ chảng.

Nói không nghe, khuyên không được, cả ngày chỉ bày ra bộ mặt lạnh ứ thèm để ý ngươi, cộc cằn chẳng khác một con trâu.

Đúng thật là tội nghiệp cho bà chủ tương lai mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!