Chương 20: Cứ Như Vậy Mà Biến Mất

Translator: Harn

Thư ký Lâm làm thủ tục xong, đến chỗ phòng bệnh, nhìn Lương Tiêu sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, hít một hơi,

"Sếp à, có phải dạo gần đây anh làm trái gì với Thái Tuế* không vậy? Sao lại lắm tai nhiều nạn thế này."

*Thái tuế còn gọi là Thái tuế tinh quân, Thái tuế chính là Mộc tinh (sao Mộc) trên trời, bởi Mộc tinh cứ 12 tháng quay 1 vòng, cho nên người xưa gọi Mộc tinh là Tuế tinh hoặc Thái tuế; Thái tuế còn được gọi là Thái tuế tinh quân, hoặc Tuế quân, nó vừa là sao, lại vừa là thần linh trong tế lễ dân gian.

Cậu nhớ lại hiện trường hoả hoạn, nhìn thì có vẻ là tên trộm xông vào nhà dân rồi sinh ra ẩu đả với chủ nhà.

Nhưng cậu cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Nhớ đến tin tức lúc chiều nghe được Lương Hiên đã được bảo lãnh, cậu thầm đoán rằng chắc chắn có liên quan đến Lương Hiên.

Đợi lát nữa đi đến chỗ cục cảnh sát phải cung cấp manh mối này cho bên cảnh sát.

Chung quy đêm tối vẫn sẽ trôi qua, sắc trời dần sáng.

Lương Hiên bị đánh thức bởi ánh mặt trời chiếu vào, hình như anh mơ thấy Chúc Húc đang gọi mình, nhưng không nghe rõ được.

Chầm chậm mở mắt, anh phát hiện đây không phải là phòng ngủ của mình, mà là phòng bệnh.

Đầu óc có chút hỗn loạn, cố gắng nhớ lại một lúc lâu, Lương Tiêu mới nhớ ra đêm qua có người xông vào nhà anh, anh đánh nhau với một người trong đó, rồi bị người còn lại đánh cho ngất đi, sau đó thì không còn ký ức gì nữa.

Chúc Húc thì sao?

Sau khi anh hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Không có khả năng lương tâm hai người kia trỗi dậy, rồi đưa anh đến bệnh viện chứ?

Đang lúc suy nghĩ, thì bỗng nhiên nhớ ra trước khi anh bị ngất thì có loáng thoáng ngửi thấy mùi xăng....! Có lẽ hai người đó muốn châm lửa.....

Chúc Húc gặp nguy hiểm!

Lương Tiêu hất chăn ra muốn xuống giường, nhưng vừa đứng dậy, đầu đã choáng váng quay cuồng.

Anh đỡ tay dựa vào tường, lúc này mới chậm chạp cảm giác được trên trán mình đang đau râm ran.

Sếp anh tỉnh rồi! Thư ký Lâm mở cửa đang cầm theo bữa sáng trên tay, ngạc nhiên nhìn Lương Tiêu.

Cậu vội để đồ ăn sáng lên bàn, chạy lên đỡ Lương Tiêu,

"Sao anh lại xuống giường? Muốn đi vệ sinh à?"

Lương Tiêu gắng nhịn cảm giác buồn nôn cuồn cuộn trong dạ dày, cố đứng thẳng người,

"Lâm Nhạc, đưa tôi về biệt thự."

"Về biệt thự? Anh đang nói đùa đó hả sếp! Anh bị thương đến thế này rồi, còn không nghỉ ngơi ở bệnh viện cho tốt. Về biệt thự làm gì? Bây giờ cũng không vào được đâu." Lâm Nhạc gắng hết sức khuyên bảo anh.

"Không vào được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đưa tôi đến bệnh viện?" Lương Tiêu ho hai tiếng, vội vã truy hỏi.

Lâm Nhạc kinh ngạc đáp:

"Bản thân anh mà không biết đã xảy ra chuyện gì sao? Thế làm cách nào mà anh chạy thoát khỏi đám cháy?"

Đám cháy?!

Biệt thự thật sự đã cháy, trong đầu Lương Tiêu chỉ còn đúng một suy nghĩ.

Anh được người ta đưa đi bệnh viện, thế Chúc Húc thì sao? Chúc Húc phải làm sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!