Translator: Harn
Sắc trời dần tối, Lương Tiêu về đến biệt thự.
Nhìn đèn tầng hai sáng rực, chào đón anh không còn là bóng tối và yên lặng khắp căn nhà nữa, lần đầu tiên Lương Tiêu có cảm giác an tâm khi về nhà.
Anh mở cửa ra, cầm theo một túi giấy lên lầu.
Mở cửa phòng ngủ ra, đi đến gần Chúc Húc.
Mà Chúc Húc đang dựa lên sô pha vẫn còn cười lớn ha ha vì mấy trò đùa không hiểu mô tê gì của các minh tinh trong show.
Lương Tiêu nhìn Chúc Húc không hề nhận ra anh đã về, trong lòng có chút không vui, thế là anh cúi xuống, dựa gần Chúc Húc nói: Tôi về rồi.
Chúc Húc lạnh toát cả người, ngay tức khắc quay đầu lại nhìn, nhận ra là Lương Tiêu mới thở phào một hơi.
Cậu vừa xem xong phim ma, bây giờ vẫn còn thấy sợ đó nha.
Bởi vì bị dọa, Chúc Húc vốn định oán giận đôi câu, nhưng lại cảm thấy Lương Tiêu cũng không phải cố ý, là do mình ham coi quá, không chú ý đến chủ nhà đã về.
Vậy nên cậu bỏ máy tính xuống, đứng dậy hỏi:
"Anh làm xong việc rồi sao? Về lúc nào thế?"
"Mới về đến nhà, xin lỗi vì đã dọa cậu. Thấy cậu xem say quá, không biết có nên làm phiền cậu không." Lương Tiêu rũ mắt nhìn cậu.
Chúc Húc ngây người ra rồi ngay lập tức huơ huơ góc chăn:
"Không sao, tôi xem xong rồi...."
Cậu không ngờ tới Lương Tiêu trông như một người vô tâm, thế mà lại xin lỗi cậu vì chút chuyện nhỏ này, xem ra đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
Huống hồ cậu nhận ra cậu sống nhờ trong nhà Lương Tiêu, nếu nói làm phiền thì cũng là cậu làm phiền Lương Tiêu mới đúng.
Chúc Húc có chút ngượng ngùng chuyển chủ đề, Anh ăn cơm chưa?
Lương Tiêu dịu dàng đáp: Đã ăn ở ngoài rồi. Sau đó không đợi Chúc Húc nói hết câu đã ôm cậu từ sô pha lên, đi vào trong phòng.
Người Chúc Húc cứng ngắc, trong chốc lát đã quên mất mình định nói gì, cậu cố gắng ngăn mình không nghĩ đến thứ gì đó bậy bạ, nhưng Chăn Tinh vẫn không thể khống chế được bản thân mà nóng lên.
Lương Tiêu cảm nhận được ấm áp trong lồng ngực, có thể thấy được khóe miệng thấp thoáng lộ ra nụ cười.
Ngại chết mất thôi! Vừa đến gần người ta là nhiệt độ cơ thể tăng lên là sao chứ, gà sẽ nghĩ cậu thế nào, vịt sẽ nghĩ cậu thế nào, Lương Tiêu sẽ nghĩ cậu thế nào chứ.
Sau này còn làm sao mà ngẩng đầu ưỡn ngực làm người đứng đắn được chứ!
Lương Tiêu đặt Chăn Tinh hãy còn đang đau khổ lên trên giường, sau khi Chúc Húc bình tĩnh lại mời nghi ngờ hỏi:
"Phòng của tôi không phải là phòng ngủ phụ sao?"
Lương Tiêu mở miệng, nhưng không thể trả lời được câu hỏi của Chúc Húc.
Anh biết rõ trong lòng mình muốn Chúc Húc ở lại, không chỉ là bởi Chúc Húc có thể chữa bệnh mất ngủ của anh.
Mà còn nguyên nhân gì đó khác, anh có đôi chút nghĩ không thông.
Bởi vì không nghĩ ra được lý do thích hợp, Lương Tiêu chỉ có thể trầm mặc đưa Chúc Húc qua phòng ngủ phụ.
Không biết vì sao căn phòng yên tĩnh bị bao trùm bởi bầu không khí kỳ lạ, ngay lúc anh chuẩn bị đóng cửa rời đi, Chúc Húc bất ngờ gọi anh lại,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!