Chương 10: Đồng Sàng Chung Chăn

Translator: Harn

Chúc Húc cảm giác được mình bị ai đó đẩy một cái, hừ một tiếng, duỗi người, mở mắt ra cảm nhận trên người mình hơi nặng.

Cậu cúi đầu nhìn, phát hiện trên người mình đắp một chiếc chăn.

Cái quần gì zậy? Chăn đắp chăn, ảo ma canada thật đấy.

Cậu lấy làm lạ mà quay đầu, đối diện với đôi mắt đang nhắm nghiền của Lương Tiêu.

Không biết vì sao, cậu cảm giác đôi mắt của Lương Tiêu hình như có chút dịu dàng hơn.

Chúc Húc giật mình, giờ mới nhận ra mình đang ngủ chung với Lương Tiêu, tuy rằng lúc trước cũng không khác là mấy.

Nhưng bản chất nó không có giống nữa, lúc trước Lương Tiêu coi cậu là một chiếc chăn, còn bây giờ hai người bọn họ đang đắp chung một chiếc chăn đó.

Nhiệt độ cơ thể Chúc Húc vèo cái tăng vọt lên tận trời, cậu không dám nhìn vào mắt Lương Tiêu nữa, ấp a ấp úng nói:

"Anh.....! tôi.......! sao chúng ta lại......"

Cùng đắp một chiếc chăn, đương nhiên Lương Tiêu đang cách đó không xa có thể cảm nhận được thay đổi nhiệt độ.

Lần này anh không đè nén được cảm giác sung sướng trong nội tâm kia nữa, không nhịn được cong khóe môi.

"Tôi thấy cậu ngủ ngon quá, nên không gọi cậu dậy."

Lương Tiêu chậm rãi nói.

Chúc Húc quay mặt đi,

"Thế....! thế thì anh có thể ném tôi sang phòng ngủ phụ mà. Đã thế còn đắp một chung chiếc chăn...." Nói xong liền ngồi dậy, muốn đi xuống giường.

Lương Tiêu nhíu mày, đè góc chăn của cậu lại,

"Lúc trước cũng không phải chưa từng ngủ chung, không phải cậu nói sợ tôi buổi tối không đắp chăn đàng hoàng, rồi bị ốm lần nữa sao?"

"Vậy anh không biết đắp đàng hoàng hả!"

Chúc Húc bực mình đáp.

Lương Tiêu phản bác lại

"Sau khi tôi ngủ rồi thì làm sao tôi biết được."

"Vậy thì tôi không đắp chăn đâu! Anh đắp một mình đi, tôi ngủ ở ngoài." Chúc Húc rút khỏi tay anh.

Ánh mắt Lương Tiêu thay đổi, trực tiếp vươn tay đè lên người Chăn Tinh, kéo chăn, nhàn nhạt nói: Ngủ.

Nhìn Chúc Húc tức quá mà lầm bà lầm bầm, giọng điệu không kiềm được mà mềm xuống:

"Hơi ấm bay sạch rồi, lỡ như bị ốm thì phải làm sao, cậu định gọi điện thoại cầu cứu giúp tôi lần nữa sao?" nói xong thì nhắm mắt ngay tắp lự.

Chúc Húc đang rất tức giận, cảm giác được mình vừa chạm phải lồng ngực trần trụi của Lương Tiêu, quay đầu nhìn Lương Tiêu tựa hồ ngày càng dựa gần lại.

Trong lòng vừa thẹn vừa bực, chửi thầm cái tên này hôm nay ít gì cũng chịu nhớ mặc áo ngủ, thế mà không chịu nhớ cài cúc, ở trong nhà mà ra vẻ rù quến, cho ai xem đấy!

Một lúc sau, Lương Tiêu thình lình mở mắt ra nhìn Chúc Húc đã nằm yên không nhúc nhích, vô thức nở nụ cười.

Bên trong chiếc chăn ấm áp, một người một chăn ôm suy nghĩ khác nhau mà đi vào giấc ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!