Oàm!
Dàn nhạc sống động!
Âm nhạc trỗi lên từ mọi nhạc cụ, lan tỏa khắp nhà hát trong sự hòa quyện hoàn hảo. Nhịp điệu, giai điệu—hoàn mỹ. Nhưng…
Nhưng…
"…"
Chỉ với một cái vung tay của người chỉ huy, mọi thứ dừng lại.
Tĩnh lặng.
"Tại sao…?"
Những ngón tay xương xẩu của người chỉ huy nắm chặt tờ nhạc, lật qua từng trang với những chuyển động giật cục, bất thường. Đầu nó nghiêng, xoay ở những góc kỳ lạ như thể đang cố giải mã điều gì không thể hiểu nổi.
"…Nó đáng lẽ phải như thế này?"
Lại một cái vung tay nữa.
Oàm!
Âm nhạc lại bắt đầu.
Cùng giai điệu. Cùng nhịp điệu. Cùng… mọi thứ.
Và kết quả là.
"Dừng lại."
Lần nữa, sự tĩnh lặng bóp nghẹt không khí.
"Tại sao…?"
Người chỉ huy nắm chặt tờ nhạc.
Ngón tay nó siết chặt tờ giấy, run rẩy khi đôi mắt khâu kín lần theo từng nốt nhạc. Nó biết có gì đó sai. Tôi thấy được. Nhưng sự ám ảnh—khao khát hoàn hảo của nó—giữ nó trong xiềng xích, ngoan cố không chịu từ bỏ khiếm khuyết.
Nó… cần làm nó hoàn hảo.
"Đã đến lúc kết thúc."
Tôi với lấy bộ đàm.
Nhưng ngay khi ngón tay tôi chạm vào nút—
"—!"
Đau.
"Chết tiệt! Sao lại vào lúc này…!"
Một cơn đau nhói, sắc bén đâm xuyên qua đầu tôi. Ngón tay tôi run rẩy dữ dội, cơ thể co giật như thể chính dây thần kinh đang chống lại tôi.
Tôi hầu như không thể thở nổi khi cố giữ mình ngồi yên.
Tôi đang lên cơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!