A, a, lương, lương.
Bởi vì người còn quá nhỏ, Thiện Phúc bảo vẫn chưa thể điều khiển tốt đầu lưỡi của mình.
Đầu lưỡi không chịu khống chế, lúc nào cũng hướng ra ngoài, nhất là lúc nói chuyện, nước miếng không có gì ngăn cản, theo khóe miệng chảy xuống.
Cũng may hơn nửa năm này, nàng đã quen với cảm giác không thể điều khiển này, đã sớm không còn bận tâm đến nó.
"Phúc Bảo kêu nương này!"
Tô Tương không phải lần đầu tiên làm mẹ, nhưng nghe con gái học nói gọi mẹ, vẫn không nhịn được vui đến phát khóc.
Cảm giác này, chỉ có những người từng làm mẹ mới hiểu được.
"Ca ca, Phúc Bảo, gọi ca ca đi."
Thiện Phúc Đức tủi thân, miệng chu lên tới mức có thể treo được chai dầu.
Rõ ràng hắn là người đầu tiên phát hiện ra muội muội có thể nói, vì cớ gì mà muội muội kêu nãi, rồi lại kêu nương, cố tình không chịu gọi hắn một tiếng ca ca.
"Lương, nãi, a a, lương."
Tiểu cô nương vỗ bàn tay, đôi mắt cười thành hình bán nguyệt, nàng đang mang thù, không muốn đáp ứng cái người ca ca muốn gặm tay chân của nàng đâu.
Bởi vì tiểu Phúc Bảo có thể nói chuyện, nên lúc cơm chiều, Tưởng bà tử làm nhiều hơn hai món ăn.
Một là hẹ xào trứng gà, tổng cộng năm quả trứng gà, sắc vàng rực rỡ của trứng gà kết hợp với mùi thơm của hẹ, nhìn qua đã thấy hấp dẫn.
Còn có một phần thịt xông khói xào cọng hoa tỏi.
Thịt xông khói là món chỉ có vào dịp tết, ngày thường, bà lão không nỡ lấy ra ăn.
Lần này bà lấy miếng thịt xông khói lớn cỡ bàn tay, cắt lát mỏng, sau đó cho cọng bông tỏi vào xào chung, mỡ trong thịt chảy ra, bóng bẩy, vừa nhìn là đã muốn ăn.
Vương Xuân Hoa trong lòng có chút xót xa, cúi đầu nhìn con trai ba tuổi Thiện Phúc Tài trong lồng ngực, cố gắng căng mắt mới không phải khóc thành tiếng trước mặt mọi người trong lúc ăn cơm.
Lúc trước khi nàng mới gả về đây cũng không phải mang thai ngay, lòng tràn đầy mong đợi sẽ sinh con trai, để có chỗ đứng ở Thiện gia, nhưng ai ngờ mang thai mười tháng, lại sinh ra một đứa con gái.
Lúc đó nàng còn tự an ủi bản thân, dù sao Mai Nương cũng là cháu gái đầu tiên trong nhà, địa vị sẽ không giống nhau, nhưng mà nàng biết, phụ nữ không thể không có con trai, vừa mới cho con gái cai sữa, liền đợi không kịp mà chuẩn bị mang thai lần hai.
Lúc nàng có thai lần hai thì Tô Tương tam phòng cũng có mang.
Mười tháng hoài thai, đến ngày sinh nở, Tô Tương sinh con trai, còn nàng lại tiếp tục sinh con gái.
Mặc dù cha mẹ chồng không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng Vương Xuân Hoa hiểu rõ, cha mẹ chồng khẳng định là không vui mừng cho nàng.
Vốn dĩ phương thức mà nàng gả tới Thiện gia đã không quang minh chính đại, nếu lại không thể sinh cho Thiện Tuấn Hà một đứa con trai, thì e là qua vài năm nữa, cái gia đình này có thể khiến phu quân bỏ nàng.
Áp lực nặng nề trong lòng khiến tính tình Vương Xuân Hoa ngày càng cổ quái.
Ngay cả hai đứa con gái Mai Nương với Lan Nương, bởi vì không phải là con trai nên nàng cũng không thương yêu, mãi đến hai năm sau, nàng cuối cùng cũng sinh được một đứa con trai, tính tình mới cải thiện được một chút.
Những tưởng rằng sinh được con trai, thái độ của cha mẹ chồng đối với nàng sẽ có thay đổi, kết quả, người mà cha mẹ chồng thương yêu nhất vẫn là vợ lão tam, người được cha mẹ chồng coi trọng nhất vẫn là đại tẩu Lữ Tú Cúc.
Ngay cả đến ba đứa cháu trai, cũng là con trai nàng không được cha mẹ chồng coi trọng nhất.
Vốn dĩ cho rằng có con trai có thể xoay người làm chủ, nhưng thực tế lại chênh lệch quá xa, cái này khiến cho tâm tư của Vương Xuân Hoa ngày càng đi vào bế tắc.
Giống như hiện tại, người làm mẹ như nàng cũng không nhớ rõ thời gian và địa điểm mà hai đứa con gái lần đầu mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn mẹ chồng tỏ vẻ vui sướng khi thấy cháu gái mở miệng nói chuyện, nàng không nhịn được mà tức giận, căm ghét cha mẹ chồng bất công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!