"Chúc mừng, chúc mừng!"
"Lão tam, giờ ngươi đã có cả trai lẫn gái, cũng nên vì hai đứa nhỏ mà cần có trách nhiệm hơn."
Hôm nay là ngày tẩy tam, những người trong thôn có quan hệ tốt với Thiện gia đều tới, một vài họ hàng của Thiện gia cũng tới phụ giúp từ sớm.
Bên ngoài sân bày ra mấy bàn, mọi người tụm lại một chỗ, vô cùng náo nhiệt.
Tô Tương đang ở cữ nên không thể ra ngoài.
Hôm nay làm tiệc tẩy tam của Phúc Bảo, nhân vật chính được Thiện Tuấn Hải bế trên tay, bị mọi người vây quanh.
Bởi vì Tô Tương khó sinh nên bị tổn thương nguyên khí, nên trong ba ngày đầu, Tưởng Thục Lan đem cháu ngoại Thiện Phúc Đức về nhà bà ở.
Đợi đến tiệc tẩy tam của cháu gái mới đưa cháu trai về, nên đến tận lúc này Thiện Phúc Bảo mới biết được, trên nàng còn có một tiểu ca ca.
Thiện Phúc Đức lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh, nhìn là biết mấy ngày nay ở nhà ngoại được chăm sóc không tệ, người tròn trĩnh, bụ bẫm, đáng yêu.
Lúc này hắn đang kéo ống quần của cha, nhảy nhảy lên, muốn nhìn muội muội trong n.g.ự. c cha mình, chỉ tiếc là nhảy thế nào cũng chỉ tới được đùi Thiện Tuấn Hải, khiến thằng nhóc bụ bẫm này thêm nôn nóng.
"Con gái ngươi thật đáng yêu."
Ba ngày trôi qua, da trên người Thiện Phúc Bảo đã bớt nhăn nhúm, màu đỏ cũng chuyển thành trắng hồng, khi cười còn lộ ra hai lúm đồng tiền, đúng là tiểu cô nương khiến mọi người yêu quý.
Ở thời đại này, rất ít gia đình chịu làm lễ tẩy tam cho con gái.
Nhưng Thiện gia vốn có điều kiện, nên đứa trẻ nào trong nhà cũng được trải qua những bữa tiệc quan trọng như tẩy tam, đầy tháng, thôi nôi.
Ngay cả hai đứa con gái của Vương Xuân Hoa mặc dù không được lòng đôi vợ chồng già, vẫn được làm tiệc rượu.
Chỉ là, tiệc tẩy tam của Mai Nương và Lan Nương không lớn, chỉ mời họ hàng thân thiết đến ăn bữa cơm, không giống hiện tại, tới sáu bàn tiệc, trông chẳng kém gì tiệc thôi nôi.
Trong lòng Vương Xuân Hoa bất mãn không tính, ngay cả người trong thôn cũng cảm thấy việc làm của hai vợ chồng Thiện lão có chút khó hiểu.
Bất quá, khi nhìn thấy đứa nhỏ trong n.g.ự. c Thiện Tuấn Hải, họ lại liền hiểu tại sao.
Nếu bọn họ mà có đứa cháu gái đáng yêu như vậy, không chừng cũng nguyện ý tốn nhiều tiền để làm một bữa tiệc tẩy tam thật lớn.
"Thục Lan, muội tới là được rồi, xách mấy cái này làm gì."
Tưởng bà tử thấy em họ xách tới hai con gà rừng với một cái giò heo liền mắng, chị em bọn họ cần gì phải khách khí như vậy.
"Tam tỷ, muội là có lòng riêng. Tương Nhi sinh lần này không mấy thuận lợi, mà lần trước lão ngũ nhà muội lên núi bắt được mấy con gà rừng, muội liền giữ lại để nấu canh gà cho Tương Nhi uống."
Hai chị em nói qua nói lại, bỗng nhiên lại nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.
"Ông bà thông gia, chúng tôi tới uống rượu mừng đây."
Đám đông có hơn 20 người, dẫn đầu là một ông lão mặc bộ đồ cũ chắp vá, theo sau là một đám con nít, lúc nhìn thấy thức ăn trên bàn, mắt lập tức sáng lên, chạy tới cái bàn bên cạnh, mặc kệ mọi người vẫn chưa khai tiệc, liền ngồi xuống gắp đồ ăn.
"Cha, nương, sao mọi người tới mà không nói trước với con một tiếng để con ra đón."
Vương Xuân Hoa mừng rỡ, đặt cái mâm đang bê xuống, phủi phủi tay đi ra đón, không chú ý thấy sắc mặt Tưởng bà tử xanh mét.
Lần này lại có kịch hay để xem.
Lữ Tú Cúc lén nhét miếng bánh đậu xanh vào trong miệng, đúng lúc nhìn thấy Thiện Phúc Bảo đang mở đôi mắt to tròn nhìn mình.
Không được, hôm nay là ngày quan trọng của Phúc Bảo, không thể để đám chó ghẻ nhà lão nhị phá hư, Lữ Tú Cúc phủi phủi vụn điểm tâm trên tay, hung hăng đi qua đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!