Chương 39: (Vô Đề)

Hiện tại, Thiện Phúc Bảo đã có thể bò nhanh nhẹn.

Lúc người nhà không để ý, nàng còn thử vịn tường tập đi.

Chẳng qua vì chưa đủ tuổi, hai chân còn yếu, đi được hai ba bước thì không trụ được nữa mà ngã nằm trên đất.

Cũng may nàng chỉ tập luyện ở trên giường, bên dưới còn phủ một lớp đệm dày, dù bị ngã cũng không quá đau.

Nàng nhớ trước đây khi mình đọc qua tạp chí có nói, trẻ con tập đi sớm không hẳn là chuyện tốt, vì lúc đó hai chân chưa phát triển hoàn toàn, từ việc đứng thẳng đến đi lại đều phải chịu nhiều áp lực.

Cho nên sau khi tập vài lần, nàng dứt khoát bỏ qua, ngoan ngoãn tập bò, chờ vài tháng nữa lại tập đi.

Lúc này, Thiện Phúc Bảo vui vẻ bò qua chỗ đường ca đang kể chuyện cho các tỷ muội nghe, không biết xấu hổ đòi bế.

"Muội muội ! muội muội !"

Tiếc là nàng lại có một ca ca không biết xấu hổ hơn, vừa nghe nàng bập bẹ gọi ca ca, liền tự cho là hướng về mình.

Nhìn muội muội đang bò về phía đại đường ca, còn cho là muội muội bò sai hướng, liền nhanh chóng ngăn muội muội sai đường lại, ôm nàng thật chặt.

"Muội muội, muội muội."

Thiện Phúc Đức cảm thấy có muội muội thật là tốt, mềm mềm, thơm thơm, quan trọng là nhiệt độ cơ thể muội muội lại thấp, vào mùa hè, bế lên thì mát lạnh, có thể dùng để hạ nhiệt, nhà người ta có mấy trăm muội muội cũng không bằng một muội muội của hắn.

Thiện Phúc Đức năm tuổi đã có thể bế em gái như thịt viên đứng yên.

Cái mà hắn gọi là bế, chính là ôm người vào lòng, một tay đặt trên lưng, tay kia đặt trên cổ nàng, siết chặt người lại.

Phốc ! mặt !

Thiện Phúc Bảo khó khăn phun ra hai chữ, sao nàng lại có một đại ca mặt dày đến thế, tiếng kưa của nàng là gọi hắn à?

"Muội muội muốn hôn mặt sao?"

Thiện Phúc Bảo lên án Thiện Phúc Đức không biết xấu hổ, hắn lại coi thành nàng đang muốn hắn hôn.

Thở dài một hơi, thầm than mình không có biện pháp cưỡng lại yêu cầu khi muội muội nũng nịu, cười hì hì, hôn mặt nàng vài cái.

Đoán chừng lúc này ngoại trừ hắn, những người khác cũng nhìn ra, Thiện Phúc Bảo khiến người khác không thể không yêu.

Nhìn màn này từ đầu tới cuối, Thiện Phúc Tông cùng với hai chị em Mai Nương cũng mắc cười, những buồn bực trong mấy ngày qua cũng giảm đi không ít.

Đường đệ đường muội nhà họ dường như có ma lực thần kì, chỉ cần nhìn cũng khiến người khác thoải mái.

"Nhị ca, ta cũng muốn, hôn muội muội."

Thiện Phúc Tài trước giờ luôn bị Vương Xuân Hoa cấm không cho chơi cùng với đường huynh, đường đệ, đường muội của đại phòng và tam phòng, ngay cả hai tỷ tỷ ruột, hắn cũng không thân thiết.

Bây giờ không có Vương Xuân Hoa, những người Thiện gia cũng sẽ không để chuyện như vậy tiếp diễn.

Có lẽ vì không có mẫu thân ở bên cạnh để ỷ lại, Thiện Phúc Tài đặc biệt dính tiểu đường muội đáng yêu kia.

Lúc này, hắn mút ngón tay, nghiêng đầu nhìn nhị đường ca hôn muội muội, không kìm được mở miệng nói.

"Không được, nương nói, muội muội là nữ hài tử, nam hài tử không thể tùy tiện hôn muội muội."

Thiện Phúc Đức cảnh giác nhìn tiểu đường đệ, không ngờ đối phương nhỏ như vậy đã có lòng muông dạ thú, muốn đi hôn muội muội của hắn, hắn còn chưa từng nghĩ muốn hôn hai đường tỷ muội.

"Ngươi cũng là nam hài tử."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!