"Tam cô gia đã trở lại, khách quý, khách quý."
Vương lão thái cách xa đã thấy con rể và con gái đang cùng đi về nhà mình, nghĩ trong nhà hiện giờ đang không có gì ăn, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Tuy lúc trước Vương gia với Thiện gia tranh cãi ồn ào trong tiệc tẩy tam của Thiện Phúc Bảo, nhưng Vương Xuân Hoa là con gái của bà, dù thế nào cũng không thể từ mặt.
Đứa con gái này vụng về dễ lừa, nói mấy câu liền ngoan ngoãn đem tiền ra.
Vốn dĩ bà còn nghĩ khi nào nhờ người nhắn con gái về nhà một chuyến, để kêu nàng đưa tiền, không ngờ đối phương lại tự động về đây.
Trong tay con rể còn xách theo một cái bao lớn, không biết có phải mang theo đồ tốt về để hiếu kính bà hay không.
Nghĩ như vậy, Vương lão thái liền vui vẻ hớn hở, tiến lên, chờ khi họ vào thì thấy, hình như có cái gì không đúng.
Không giống như bà tưởng tượng, vẻ mặt con gái xám xịt, đầu bị thương, miệng vết thương đã khép lại, m.á. u khô đọng bên ngoài.
Mà mặt Thiện Tuấn Hà không có biểu tình gì, chỉ có thể từ thái độ lãnh đạm của hắn nhìn ra được, chuyến này hắn cùng Xuân Hoa trở về, dường như không phải chuyện tốt.
"Cô gia, con với Xuân Hoa, rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Vương lão thái trong lòng cả kinh, cũng không để ý vết thương trên đầu của con gái, hoảng hốt chạy về phía con rể tốt Thiện Tuấn Hải.
"Ta cùng Xuân Hoa không thể tiếp tục sống cùng nhau nữa, hành lý của nàng, ta đã thu dọn xong, đều ở đây cả."
Dọc đường đi, Thiện Tuấn Hà đã suy nghĩ cẩn thận.
Chuyện hắn và Vương Xuân Hoa không thể dễ dàng mà chấm dứt.
Chưa nói tới việc họ có ba đứa con, chính là nói chuyện hắn bỏ vợ với lý do như vậy, ở trong mắt người ngoài, e là không có chỗ đứng.
Có rất nhiều người sau khi xuất giá cũng sẽ chu cấp cho nhà mẹ đẻ, nhưng các nàng ấy không gan bằng Vương Xuân Hoa, dám đem nhiều như vậy cho nhà mẹ đẻ.
Mà ở nông thôn, coi trọng con trai, không thèm để ý con gái, là một chuyện hết sức bình thường.
Đừng nói Vương Xuân Hoa chỉ là uy h.i.ế. p con gái đem bán, ở trong thôn, cũng nhiều người đem bán con gái, người khác cũng chỉ có thể thay con gái họ tiếc hận, sau đó sau lưng trách mắng những gia đình đó nhẫn tâm, tàn nhẫn mà thôi.
Mấy hành động này của Vương Xuân Hoa cùng lắm là bị người khác trách mắng vài câu chứ không tới nỗi bị hưu bỏ, huống hồ nàng còn sinh tôn tử cho Thiện gia.
Bởi vì điểm này, nếu nàng không làm ra chuyện gì tày đình thì hắn muốn bỏ nàng, cũng sẽ khó nói chuyện với họ hàng bên kia.
Suy nghĩ điểm này thật cẩn thận, Thiện Tuấn Hà ném cái túi trong tay xuống đất, sau đó đẩy Vương Xuân Hoa về phía Vương lão thái, lập tức quay đầu rời đi.
"Sao lại thế này? Đại Hà, Xuân Hoa làm sai cái gì mà ngươi đem nó trả về nhà mẹ đẻ, đúng là xem Vương gia ta như không có ai sao."
Vương lão bà không kiềm chế được, nếu mà đứa con gái này thật sự bị đuổi về nhà mẹ đẻ thì sau này bà biết đòi tiền ai?
"Người hỏi thử nàng đã làm sai cái gì, nếu mà các người muốn náo loạn thì cứ tới tìm ta, tới một người, ta tiếp một người."
Hắn thật sự không để trong lòng mấy vị anh vợ hèn nhát kia, những người đó nếu thật sự dám tới nhà làm loạn, một mình hắn cũng đủ để hù cho bọn họ trở về.
Đối với biểu hiện hung hăng của con rể, Vương lão thái bị dọa lùi về sau mấy bước, đây mà là cô gia ôn hòa, tốt tính nhà bà sao?
Thấy vậy Vương lão thái cũng không biết nói gì.
Bà hung hăng trợn mắt nhìn đứa con gái ngu ngốc bên cạnh.
Rốt cuộc nó đã làm gì mà khiến cô gia trực tiếp đuổi nó về nhà, chẳng lẽ là ăn trộm? Trừ chuyện đó ra, Vương lão thái cũng không nghĩ ra được chuyện gì có thể khiến người hiền lành như Thiện Tuấn Hà nổi giận.
Nghĩ vậy, Vương lão thái cũng không rảnh đuổi theo Thiện Tuấn Hà, bà ngồi xuống thu nhặt đống đồ trên mặt đất, rồi hung hăng véo người Vương Xuân Hoa vài cái, sau đó hung tợn xách lỗ tai nàng kéo vào trong nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!