Vợ phụ cấp cho nhà mẹ đẻ, hắn có thể hiểu cho nàng là vì hiếu thuận với cha mẹ, tình nghĩa với huynh đệ, không phải là xấu xa; nàng không vừa ý nhà mình làm nhiều, đại ca với tiểu đệ làm ít, cũng coi như là vì nàng đau lòng thay cho hắn, tuy rằng ích kỉ, nhưng cũng là vì cái nhà nhỏ của họ.
Còn giờ thì sao, có người mẹ ruột nào lại nhục mạ con gái mình như vậy?
Thiện Tuấn Hà không chỉ đau lòng mà còn sợ hãi.
Đến bây giờ, hắn mới rõ ràng, Vương Xuân Hoa đúng là người của Vương gia.
Trước đây nhà họ dựa vào việc bán con gái để sống, chờ mười mấy năm nữa, Vương Xuân Hoa sẽ đối xử với hắn, Mai Nương và Lan Nương thế nào, chắc là hy sinh hai đứa con gái để giúp đỡ cho con trai.
Nữ nhân này đã sớm bị dạy sai.
"Cha, nương, con lập tức đưa nàng về Vương gia."
Mặc kệ Vương Xuân Hoa đang khóc thút thít, Thiện Tuấn Hà cũng không thèm quay đầu, đi thẳng về phòng, thay Vương Xuân Hoa thu dọn hành lý.
"Thiện Tuấn Hà, ngươi đây là ép c.h.ế. t ta, Thiện gia các người không cho ta đường sống, có c.h.ế. t ta cũng phải c.h.ế. t ở Thiện gia."
Vương Xuân Hoa thấy mình cầu xin không có hiệu quả, lập tức rống to thảm thiết, biểu tình điên dại.
Lời vừa nói xong, lập tức lao vào cột nhà.
Cũng may Lữ Tú Cúc nhanh tay lẹ mắt, kéo nàng lại, va chạm chỉ làm xước da, không nguy hiểm tính mạng.
"Con dâu trưởng, ngươi cứ để nàng đập đi! Ta coi nàng có thực sự dám đập đầu c.h.ế. t hay không. Nếu nàng dám, ta còn bội phục, sẽ làm cho nàng một tang lễ hoành tráng."
Tưởng bà tử tức cười, tưởng bà dễ bị uy h.i.ế. p à, c.h.ế. t thì chết, ai sợ ai.
Không phải nói, bốn cái cột nhà, Vương Xuân Hoa lại cố tình chọn cái cột chỗ dâu trưởng đang đứng, cũng đủ để chứng minh, nàng vẫn tham sống sợ chết.
Tưởng bà tử không đoán sai, cú va chạm vừa rồi là do Vương Xuân Hoa bí quá làm liều.
Hiện tại bị bể đầu, cảm nhận được sự sợ hãi giữa sống và chết, Vương Xuân Hoa mềm nhũn, ngồi trên mặt đất, không dám tự sát nữa.
Nằm xem toàn bộ quá trình, Thiện Phúc Bảo không nhịn được thở dài đối với nhị bá nương, đối phương cho dù đáng thương thì cũng có chỗ đáng giận.
Nhìn nhị bá nương, trước đây nàng luôn cảm thấy những lời nàng ta nói qua vô cùng vớ vẩn, nhưng sau này, nàng hiểu được, nguyên lai nhị bá nương đáng giận như vậy chỉ vì nàng ta quá đáng thương, nhưng mà đáng thương cũng không thể xóa hết sự đáng giận.
Sinh ra trong Vương gia là khởi nguồn cho bi kịch của nàng.
Gả đến Thiện gia, số mệnh nàng đã thay đổi, mở ra một cánh cửa mới, nàng hoàn toàn có thể chọn một cuộc sống mới.
Nhưng nàng bướng bỉnh, cố tình tìm đường chết, mới để cho cuộc sống vốn dĩ tốt đẹp lại trở về như trước đây.
Điểm này, nếu xét về những gì nàng được dạy từ khi sinh ra thì không sai, rốt cuộc đâu là nhân, đâu là quả, thật sự là rối tinh rối mù.
Nhưng Thiện Phúc Bảo vẫn tinh tế chú ý, từ đầu tới cuối, gia nãi đều không có nói nhị bá hưu thê.
Nàng không biết đây là trùng hợp hay là gia nãi cố ý, nhưng nghĩ lại, ngay cả ở hiện đại, ly hôn cũng không phải chuyện nhỏ, huống chi là giáo lý cổ đại.
Nếu thật sự hưu nhị bá nương, đối với mấy đường tỷ, đường ca nhà nhị bá mà nói cũng không phải chuyện tốt, thậm chí còn liên lụy tới đại phòng và tam phòng.
Chỉ sợ lúc này, mục đích của gia nãi là cứng rắn dạy dỗ nhị bá nương một phen, để nàng hiểu rõ đâu là mấu chốt không thể đụng của Thiện gia.
Nàng đoán không sai, Tưởng bà tử và Thiện lão gia đúng là nghĩ như vậy.
Trừ Thiện Tuấn Hà đang tràn trề thất vọng, cùng với Vương Xuân Hoa bị hù dọa, ngay cả Lữ Tú Cúc và Tô Tương cũng nhìn ra ý đồ của cha mẹ chồng.
Kỳ thật Vương Xuân Hoa khiến người ta chán ghét nhưng xuất phát từ lập trường của bản thân, Lữ Tú Cúc với Tô Tương cũng không nghĩ tới việc đổi người khác làm chị em dâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!