Chương 33: (Vô Đề)

"Mai Nương, nói cho nãi nghe, con đang sợ cái gì?"

Tưởng bà tử không phải người dễ gạt.

Không lý nào, buổi sáng lúc hai đứa cháu gái ra cửa còn vô cùng vui vẻ, lúc trở về, nhìn thấy đại ca thương yêu lại như con chuột bị ném vỡ bình.

Chỉ là Tưởng bà tử cũng không nghĩ gì nhiều.

Bà chỉ cho rằng có lẽ hai đứa nhỏ ở bên ngoài bị bắt nạt, trước giờ chỉ có bà ức h.i.ế. p người khác, làm gì có chuyện để người khác bắt nạt cháu bà.

"Không có."

Mai Nương lắc đầu như trống bỏi, không dám nói.

"Oa !" Lan Nương tuổi còn nhỏ, nên không thể giấu được chuyện gì.

Vốn dĩ đang lo lắng sợ hãi, nhìn nãi nãi tức giận, lập tức không nhịn được, òa khóc.

"Bu hu, bu hu".

Phúc Bảo bẹp bẹp cái miệng, cảm xúc của tiểu hài tử quá khó kiểm soát, nhìn nhị đường tỷ khóc, nàng cũng muốn khóc.

Dưới cảm xúc như vậy, lần đầu tiên nói ra được liên tục hai chữ, tuy rằng không thể rõ ràng.

Bị cảm xúc của muội muội lây lan, Mai Nương cũng không khống chế được, tiến lên vài bước, ôm lấy hai chân của muội muội trong lòng tam thẩm.

Muội muội này như có ma lực, ôm muội muội khiến cho lá gan của Mai Nương lớn hơn rất nhiều, dưới ánh mắt của mọi người, mới kể hết mọi chuyện vừa xảy ra ở ngoài sân.

"Cái thứ làm mẹ vô tích sự, được lắm Vương Xuân Hoa! Trên đầu lở loét, dưới chân mụt nhọt, ai cho nó cái gan bán cháu gái Thiện gia!

Cái thứ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!"

Nghe cháu gái lớn kể, Tưởng bà tử liền nổi giận, đập tay thật mạnh lên bàn, bộ dạng hung ác, làm hai cháu gái đang khóc cũng bị dọa cho nín.

Phải biết là từ sau khi Phúc Bảo ra đời, Tưởng bà tử liền cảm thấy cần khống chế tính tình của mình, ít khi phát hỏa trước mặt cả nhà.

Thời gian dài, mọi người đều đã quên đi tính cách nguyên bản của bà.

"Ngày thường, nhìn nhị đệ muội ôn nhuận, dịu dàng, lễ phép, hiếm khi nói chuyện, không nghĩ tới lại thú đội lốt… thật sự không phải người."

Lữ Tú Cúc cũng bực bội trong lòng.

Em dâu kia của nàng ngày thường cứ như chuột c.h.ế. t nhát, giống như chỉ cần bọn họ hơi to tiếng một chút là sẽ dọa nàng vỡ mật.

Không nghĩ tới sau lưng lại có thể tàn nhẫn với con gái như vậy.

Nghe sơ qua, nói cái thứ gì vậy? Làm gì có mẹ nào lại gọi con mình là đĩ, còn đòi bán đi chứ hả? Cha mẹ còn đang sống, nàng lại nói những lời này, là ông trời cho nàng mượn mười lá gan à.

Ngay cả nàng luôn chướng mắt nhị phòng và tam phòng, lúc nào cũng muốn đuổi tất cả ra khỏi nhà, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới việc bán họ.

Không cần biết những lời lúc nãy có phải là do Vương Xuân Hoa nói trong lúc nóng giận hay không, nhưng làm mẹ mà hù dọa hai đứa con gái nhỏ như vậy, là đã phạm vào điều kiêng kị của cả nhà rồi.

Tô Tương cũng chán ghét nhị tẩu thâm tàng bất lộ kia.

Thiện gia không chỉ có Mai Nương với Lan Nương là cháu gái, nghĩ tới việc Vương Xuân Hoa chú ý con gái mình một cách khó hiểu, trong lòng Tô Tương liền cho rằng đây chính là minh chứng cho ý xấu của đối phương.

Theo bản năng, nàng ôm con gái chặt hơn một chút, hạ quyết tâm, sau này không thể để Vương Xuân Hoa lại gần con gái.

"Một đám không có tiền đồ, mau đi rửa mặt, không được khóc nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!