Chương 8: (Vô Đề)

18

Thôi đại ca không hiểu sao bị bắt, lại không hiểu sao được thả ra. Người của Hình bộ nói, những thí sinh khác đúng thật là gian lận, nhưng Thôi đại ca thì bị oan. Chẳng qua hắn đi nhậu cùng mấy người kia vài lần, cũng không tham dự chuyện lần này. Nhưng vì hắn nhìn người không tốt, Hình bộ muốn dạy dỗ hắn nên vẫn đánh bốn mươi gậy.

"Một giờ thôi đó, đi mau về mau, chờ ngươi dùng bữa."

Ta cảm kích nhìn Hà Húc vừa bước vào cửa phủ, xách váy đi thật nhanh, trên đường còn mua hai lượng thuốc cao giảm đau. Kết quả mới vừa vào sân, lại thấy một người đàn bà đang xoa eo cho Thôi đại ca.

"Sao chàng nói rằng có nàng ta thì Thượng thư kia nhất định giúp ngươi?"

"Giờ đẹp mặt chưa? Quan không được làm còn bị lôi ra đánh."

"Cuộc sống khổ cực như này ta không theo chàng đâu!"

Giọng của người đàn bà có hơi quen tai, nàng dùng sức đẩy Thôi đại ca một cái, tức giận xoay người lau nước mắt. Thôi đại ca không để ý tới bản thân, cuống cuồng đứng dậy, kéo tay nàng ta dụ dỗ nói:

"Thu Hồng, đừng khóc, nhìn nàng khóc ta cũng đau lòng."

"Chuyện này đều tại tiện nhân Tân Hi kia, chắc chắn là đêm đó ta say rượu mắng nàng ta, nàng ta đã trở về tố cáo với Thượng thư."

"Đồ đàn bà hạ tiện này, uổng công cha mẹ ta ban đầu giúp đỡ nàng ta như vậy, nàng lại lấy oán báo ơn! Sớm muộn ta cũng khiến cho nàng ta đẹp mặt!"

Thu Hồng...

Đầu óc ta ong một tiếng, ngay cả thuốc rơi đánh trên đất cũng không phát hiện. Thì ra năm đó Tôn đại ca nói giúp đỡ rất tốt, là cái ý này...

"Hừ, người ta bây giờ có Thượng thư che chở, làm sao chàng để cho nàng ta đẹp mặt được?"

"Thôi Xán, bà đây nói cho ngươi biết, ban đầu là ngươi hứa hẹn cho ta một tương lai tươi sáng thì ta mới vứt bỏ phu quân đi theo ngươi tới kinh thành."

"Nếu ngươi không nuôi nổi ta, đừng trách ta trở mặt không nhận người!"

Thôi đại ca... Thôi Xán ôm Thu Hồng vào trong ngực, giọng âm trầm đáp:

"Nàng yên tâm, thứ đàn bà ngu xuẩn Tân Hi kia, trước đây nàng ta nuôi chúng ta như thế nào thì sau này nàng ta cũng phải tiếp tục nuôi như thế ấy."

"Nếu nàng dám không nuôi chúng ta thì ngày tốt của nàng ta cũng kết thúc."

"Hừ, sờ nơi nào vậy, đáng ghét..."

19

Ta không khóc. Quay về phủ chạy thẳng tới hậu viện, tìm được Tôn đại ca đang nghỉ ngơi.

"Tôn đại ca, ngài nói thật nói cho ta biết, ban đầu ngài đi tới thôn đã thấy được gì?"

Tôn thị vệ đang ngủ, nghe được âm thanh thì ngồi dậy, ôm chăn nhìn ta: "Cô... biết rồi?"

"Tôn đại ca, ta muốn nghe nói thật."

Tôn thị vệ sờ đầu một cái: "Lúc ta vào nhà bọn họ, hắn quần áo xộc xệnh từ nhà bên trở về, phía sau còn có tiếng đàn bà mắng chửi."

"Ta bảo hắn ta là người của phủ Thượng thư, hắn rất kích động, hỏi ta có phải là cô bị đánh c.h.ế. t rồi không, trong phủ định bồi thường bao nhiêu bạc. Còn nói hắn là vị hôn phu của cô, nhà bọn họ đã nuôi cô hơn mười năm, nếu ít hơn năm mươi lượng bạc thì hắn sẽ vào kinh gõ trống kêu oan."

Ta đặt m.ô.n. g ngồi xuống mép giường, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

"Ta cho hắn bạc và sau đó hắn lại hỏi ta có phải cô bị đại nhân thu vào trong phòng không, nói rằng thu vào phòng cũng có thể, sau này mỗi tháng đưa cho hắn năm lượng bạc. Ta nói với hắn, cô chỉ là một nha hoàn nhóm lửa, hắn mắng rằng đàn bà trong thôn đúng là không tiền đồ."

"Lần thứ hai ta đi đưa bạc cho hắn, hắn thấy cô được đại nhân thích thì làm ầm lên muốn tới tìm cô. Bao năm qua hắn vẫn không thi đỗ, không thể tham dự kì thi hương, hắn mượn danh cô uy h.i.ế. p ta phải đưa thư cho đại nhân. Đại nhân sợ hắn nói bậy trước mặt cô nên phá lệ để cho hắn tham gia thi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!