15
Năm thứ hai thi hương, Thôi đại ca rớt bảng. Sau khi biết tin tức, ta xin đại nhân cho nghỉ một giờ, chạy đi an ủi hắn. Trong nhà nhỏ, Thôi đại ca uống rất nhiều rượu, thấy ta, hắn đỏ mắt chất vấn:
"Tân Hi, tại sao muội không cầu xin hắn giúp ta? Đối với hắn thì chuyện này chỉ nhỏ như móng tay, tại sao hắn không giúp ta?"
Thôi đại ca uống say, ăn nói hàm hồ. Ta rút khăn rửa mặt cho hắn, lại rót cho hắn một ly trà.
"Thôi đại ca, không có chuyện gì, năm nay không trúng thì còn năm sau. Năm sau, học vấn của huynh cao như vậy, chỉ cần giữ vững, nhất định sẽ thành công..."
"Cái gì mà sang năm sau?"
Thôi đại ca đột nhiên đứng dậy, dùng khuỷu tay ấn ta xuống giường, mắt đỏ ngầu: "Tân Hi, muội biết ta năm nay bao nhiêu tuổi không? Hai mươi lăm, ta năm nay đã hai mươi lăm! Ta không còn bao nhiêu cái năm sau nữa, năm nay ta phải thi đậu!"
"Nhưng năm nay đã yết bảng..."
Thôi đại ca lại gần, tháo ra tấm vải che trên mặt ta ra, ánh mắt mê ly, "Tân Hi, không phải còn có muội sao?"
"Ta?"
"Đúng là phú quý dưỡng người. Trước kia người vừa đen vừa xấu, chẳng qua được hắn nuôi hai năm, nhìn nước da non mềm này đi, trông có vài phần giống người kinh thành..."
Mặt ta bị Thôi đại ca lầm bầm sát bên làm phát ngứa, theo bản năng đẩy hắn một cái. Thôi đại ca không đề phòng, chợt bị ta đẩy ra, ngã ngồi trên đất. Ta vội vàng đứng dậy muốn đi đỡ hắn, lại thấy Thôi đại ca đột nhiên lật mặt:
"Làm sao? Cho hắn ngủ hai năm, hôm nay ta đụng một chút cũng không được?"
Ta ngơ ngác, thiên ngôn vạn ngữ nhưng một chữ cũng không thể phát ra. Thôi đại ca vịn băng ghế đứng dậy, căm tức nhìn ta, giọng lạnh như băng:
"Tiện nhân, giả vờ cái đếch gì, cũng bị ngủ nát rồi, còn muốn lợi dụng lão tử."
"Đừng tưởng rằng lão tử không biết thủ đoạn của các ngươi. Nếu không phải ngươi bán mình phục vụ hắn, hắn có thể đưa cho ngươi nhiều bạc như vậy chắc?"
"Còn bảo lão tử báo đáp hắn, ngươi cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ này, lời như vậy mà cũng dám nói ra khỏi miệng! Vô sỉ!"
Ta lảo đảo lui về phía sau, nước mắt trượt xuống gò má, không dám tin Thôi đại ca của ta lại có thể nói ra lời như vậy. Lùi về phía sau phải quá nhanh, trong lúc vô tình ta đụng ngã băng ghế, âm thanh va chạm như đánh thức Thôi đại ca. Hắn dùng sức che đầu, lắc lắc đầu đi về phía ta, kéo ta vào trong ngực, giọng nói mềm mại:
"Tân Hi, thật xin lỗi, ta uống nhiều rồi, ta say, ta nói bậy."
"Tân Hi, ta không trách muội, thật đó, muội cũng là vì ta, ta không trách muội chút nào."
"Nếu đã ngủ rồi thì muội dứt khoát đòi nhiều hơn một chút, chỉ cần ta có một chức quan thì chúng ta cùng kết hôn."
"Chờ chúng ta kết hôn, muội cũng không cần ngủ cùng hắn nữa, sau này chúng ta sống cùng nhau thật tốt..."
"Bốp!"
Thôi đại ca che mặt, nhìn ta bằng vẻ mặt không thể tin. Ta ngơ ngác nhìn bàn tay, nước mắt không ngừng được mà chảy xuống, không đợi hắn mở miệng, ta vội đẩy cửa rời đi...
16
Khi quay trở về phủ, đêm đã khuya. Ta ngồi ở hành lang che miệng khóc lớn, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt. Lá cây trên đỉnh đầu xào xạc một trận, Hà Húc đã tới rồi.
Tay hắn nâng hắc ưng, một người một chim đứng dưới ánh đèn mờ tối trên hành lang, âm thầm nhìn ta. Ta biết hắn không thích nhìn mặt của ta, hai năm nay một mực không dám tháo khăn xuống. Sợ hắn chê nên luống cuống tay chân đi tìm khăn che mặt.
Lục một hồi mới nhớ ra vừa nãy đi quá nhanh nên đã bỏ quên ở nhà Thôi đại ca. Nghĩ đến Thôi đại ca, ta lại cực kỳ oan ức, bụm mặt khóc hu hu. Khóc một lúc, cảm giác đỉnh đầu bị vỗ nhè nhẹ, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà một người một chim đã ngồi ở bên người ta.
Hà Húc đặt tay ở sau lưng ta, vỗ nhẹ như có như không. Móng vuốt của hắc ưng thì đè ở trên đỉnh đầu ta, cũng vỗ nhè nhẹ. Ta lại càng thấy oan ức hơn, vừa khóc vừa nói:
"Xin lỗi đại nhân, ta không phải cố ý, ta vô tình bỏ quên khăn che mặt, tối nay ta sẽ làm lại một chiếc..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!