Hà Húc bị bịt miệng, hai tay khua khoắng lung tung nhưng bóng người bên trên không nhúc nhích chút nào, cảnh tượng hết sức bi thảm.
"Cẩu tặc từ đâu tới! Đại nhân đừng sợ, ta tới cứu ngài đây!"
Ta dùng hết sức hét lên, tên thích khách cường tráng quay đầu nhìn ta một cái, khinh thường nói: "Thằng nhóc đen đúa, không phải chuyện của ngươi, nếu chưa muốn c.h.ế. t thì mau cút!"
Vừa nói nhấc chân đạp ta. Ta dùng sức giữ lấy bắp chân to của hắn, hung hãn kéo một cái, lôi tên thích khách dễ dàng xuống một cách dễ dàng. Thích khách và Hà Húc đồng loạt nhìn ta bối rối, đáy mắt ít nhiều có chút khiếp sợ.
Mượn ánh trăng, ta cũng thấy rõ dáng vẻ của thích khách.
Ôi trời ơi, trông hắn ta thật là đáng sợ. Đầu to hơn đầu người bình thường một vòng không nói, vết sẹo trên mặt còn to hơn mặt của đại nhân, sẫm màu và to dày. Lúc này tên thích khách cũng phản ứng kịp, bật dậy muốn tới bắt ta. Ta bị dọa nhắm chặt hai mắt, sợ bị hắn bắt được đánh chết, vung tay loạn xạ đánh lung tung.
"Ta... Đậu xanh..."
"A..."
"Áu áu..."
"Nắm đ.ấ. m cứng rắn dữ vậy..."
...
Mười lăm phút sau, ám vệ đại ca trợn mắt há mồm quỳ xuống đất nhận tội:
"Đại nhân, thuộc hạ ăn thịt bò khô Tôn thị vệ cho, có hơi đau bụng..."
"Không nghĩ rằng lại có người nhân cơ hội hành thích, đều là lỗi của thuộc hạ, xin đại nhân trách phạt!"
Trong phòng đốt đèn.
Hà Húc áo quần xốc xếch, nhất là mặt, bị bịt tới mức hồng hồng, giống như một mỹ nhân vừa bị chà đạp… Thích khách mặt đầy m.á. u nằm sõng soài trên đất, thở hổn hển trợn mắt nhìn ta, mắng khàn cả giọng, cả người mất hết sức lực. Thị vệ phụ trách canh gác kéo hắn đi, không nói lời nào.
Ta cũng rất sợ. Đây là lần đầu tiên ta đánh người. Lần cuối cùng ta động thủ là khi đánh một con sói điên....
"Ngươi biết võ?"
Hà Húc không để ý tới ám vệ, ngước mắt nhìn ta.
Ta run sợ ngồi xổm xuống đất vặn vặn tay: " Không biết, chỉ là cày ruộng từ nhỏ, sức lớn..."
Hà Húc ừ một tiếng, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên biến sắc, dùng sức buộc chặt xiêm áo, nhìn ta một cách đề phòng:
"Hắc Tử, đã muộn như vậy, ngươi còn tới viện của Bổn quan?"
"Ta đến gác đêm cho đại nhân, đại nhân trả cho ta nhiều bạc như vậy, nếu ta không làm chút gì đó cho ngài thì trong lòng không yên... Mẹ ta nói, làm người nên biết báo đáp ân tình!"
Ám vệ đi theo gật đầu: "Đại nhân, thuộc hạ làm chứng, Hắc Tử một mực lim dim ở dưới cửa sổ, tuyệt đối không bò lên giường."
Hà Húc nhìn ta một cái, trông có vẻ không quá tin tưởng: "Hắc Tử, ngươi đi về trước đi, mai sẽ phát tiền thưởng cho ngươi."
Vừa nghe đến tiền thưởng, ta cũng không sợ nữa, bật dậy từ trên đất đi ra ngoài, lúc sắp qua cửa viện thì nghe thấy tiếng Hà Húc nhỏ giọng dặn dò ám vệ:
"Sau này thông minh một chút, ban đêm đừng để cho Hắc Tử vào viện, ngươi cũng thấy rồi đó."
"Nàng không giống những cô nương kia, nếu nàng bò lên giường, hai ta cộng lại cũng chưa chắc thắng được nàng..."
"Đại nhân, Hắc Tử không đến mức đó đâu."
"Khó mà nói, với tướng mạo này của Bổn quan, nàng ta không kìm lòng được cũng là chuyện thường, đề phòng một chút. Còn nữa, lột da tên thích khách kia ném vào phủ Thái úy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!