Chương 4: (Vô Đề)

7

Có rất nhiều người đến phủ đưa tiền khiến cho Hà Húc cảm thấy phiền toái.

"Ngươi đi bảo gác cổng rằng dưới năm nghìn vàng là chuyện nhỏ, đừng làm phiền Bổn quan."

Ta há hốc miệng, không thể tin được nhìn về phía Hà Húc đang chơi đùa với con chim ưng trên xích đu.

Năm nghìn vàng?

Ta ngoan ngoãn vâng lời.

Ông trời thật là không công bằng. Có người thì liều mạng để được ăn một bữa cơm no, người lại lười không buồn nhận năm nghìn vàng dâng lên tận cửa. Nhiều người bị từ chối liền nảy ra ý tưởng khác.

"Cô nương, đây là năm trăm lượng, ngài nhận lấy đi."

Ta mờ mịt nhìn người đàn bà có khuôn mặt hiền lành ở trước mắt, rụt rè đẩy thỏi bạc trở lại.

"Đại nương, ta không cần, ta có lương tháng, ta không nhảy việc..."

Người đàn bà kia vừa nghe vậy thì bắt đầu lau nước mắt.

"Cô nương, van xin ngài, nếu ngài chê ít thì ta có thể đưa thêm."

"Cầu xin ngài nói tốt vài câu trước mặt đại nhân, đứa con trai giỏi giang nhà chúng ta thật sự không g.i.ế. c người, là đám người hạ đẳng kia liên hợp lại muốn lừa gạt nó..."

"Ta quỳ lạy ngài, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cầu xin cô nương giúp đỡ..."

Người đàn bà quỳ xuống đất, bắt lấy xiêm áo của ta mà dập đầu, còn không quên nhét một xấp ngân phiếu vào trong vạt váy của ta. Ta bị một màn này dọa sợ, ngồi xổm xuống đất giang rộng chân ra móc ngân phiếu khỏi váy, nhét lại vào n.g.ự. c người đàn bà.

"Đại nương, ta không muốn, ta thật sự không muốn, ngài vẫn nên mang số tiền này đền cho người mà con trai của ngài đánh c.h.ế. t đi, có lẽ bọn họ sẽ không tố cáo con trai của ngài nữa..."

Khuôn mặt người phụ nữ vừa rồi còn hiền hòa chợt biến sắc, hung dữ nhổ một tiếng:

"Đám người hạ đẳng kia mà cũng xứng? Một bầy kiến hôi, còn muốn đấu với chúng ta, phủ Thái úy bọn ta chơi với bọn hắn đến cùng!"

Sắc mặt bà ta thay đổi cực nhanh, gân xanh trên tay căng chặt. Ta sợ bà ta sẽ trở mặt quay sang đánh nên trốn sau khung cửa phủ nói:

"Vậy, đại nương, đã đến giờ đại nhân nhà ta ăn cơm, ta phải đi hầu hạ, hắn không có ta thì không được..."

Lúc chạy vào nội viện, lá cây trên đầu rung lên xào xạc. Khi qua cửa, ám vệ đại ca nói thầm:

"Hắc Tử, ta biết ngay ngươi sẽ không nhận lấy bạc của bà ta, ngươi quả nhiên không để cho ta... đại nhân thất vọng!"

Ta ngoẹo đầu nhìn lên trên cây, mãi mới hiểu rằng ám vệ đại ca đã giám sát mình. Ta thấy hắn phải đi liền nhảy vọt lên, ôm lấy giày đen của ám vệ đại ca:

"Ám vệ đại ca, đại nhân... ngài ấy sợ ta nhảy việc nên phái ngài đi theo ta sao?"

"Ta sẽ không, ta tuyệt đối trung thành với đại nhân, ngài ấy cho ta ứng trước tiền công, đời này ta nguyện làm trâu làm ngựa..."

Một tháng tận năm lượng bạc, tìm đâu ra được việc tốt như vậy nữa chứ? Đại nương kia cho tuy nhiều, nhưng cảm xúc của bà ấy không ổn định. Mẹ ta nói, nhất định phải ở cùng một người có cảm xúc ổn định. Mặc dù đại nhân nói lời khó nghe, nhưng cảm xúc rất ổn định, ta chưa từng thấy hắn nổi giận bao giờ.

Nhưng không thể để đại nhân hiểu lầm, nếu như bị đuổi đi, Thôi đại ca nhất định sẽ mắng.

Ám vệ thử vùng ra mấy lần mà vẫn không nhúc nhích được, nhìn ta với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Hắc Tử, sao sức của cô lại lớn như vậy?"

Ta gãi đầu một cái, gấp gáp đến mức muốn bật khóc, "Ám vệ đại ca, ngài nhất định phải nói tốt về ta trước mặt đại nhân một chút, thật sự trong lòng ta chỉ có ngài ấy..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!