...
Ta khóc lóc đưa thư cho hắn xem.
"Hà đại nhân, có thể cho ta ứng trước tiền công được không?"
"Ngài yên tâm, ta vẫn sẽ cố gắng làm việc, sẽ không uổng phí..."
Hà Húc nhắm mắt nghỉ ngơi, lười biếng nói:
"Nhà ngươi không phải đã không còn ai rồi sao? Ngươi lấy tiền công để làm gì? Trong phủ không cho ngươi ăn uống?"
Cái này thật sự không có.
Hà Húc rất tỉ mỉ trong khâu ăn uống, mỗi bữa đều phải có mười món ăn, nhưng hắn ăn ít, hầu hết đều thưởng lại cho ta. Ta giải thích qua loa cho hắn nghe về chuyện của Thôi đại ca, Hà Húc nghe xong thì im lặng một lúc lâu. Không biết nghĩ đến điều gì, nhẹ giọng cười một tiếng, đáp lại:
"Không cho ít tiền, đúng thật là không ai đồng ý chờ đợi."
Chưa chờ ta hiểu hàm ý trong lời vừa rồi của hắn, hắn đã ra lệnh:
"Đi, lấy hai mươi lượng bạc gửi về thôn Đồng Hoa, gửi thêm vài bao bột mì nữa."
Ta rất cảm động, nước mắt chảy ròng ròng.
"Đại nhân, ngài không giống trong lời đồn chút nào, ngài là một người rất tốt!"
"Sau này ta nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của ngài!"
Hà Húc chép miệng một tiếng, so với lời hứa hẹn báo đạp của ta, hiển nhiên hắn hứng thú với lời đồn trong miệng ta hơn.
"Lời đồn nói thế nào?"
Ta ngoẹo đầu, gãi tai.
"Khó nghe, ta không kể cho ngài đâu."
"Không sao, Bổn quan lòng dạ rộng rãi, nói nghe như chuyện đùa là được."
Ta nghĩ cũng đúng, ai cũng bảo trong bụng của Tể tướng có thể chèo thuyền. Mặc dù đại nhân không phải Tể tướng, nhưng hắn làm quan lớn như vậy, lòng dạ cũng không thể hẹp hòi được. Vì vậy ta nghe gì nói đó, kể cho hắn:
"Bọn họ nói ngài tham tiền, so với Chu Bái Bì còn Chu Bái Bì hơn, ngay cả một con chim én bay đến cửa nhà, ngài cũng phải nhổ hai chiếc lông vũ làm quạt."
Hà Húc nhướn nhướn mi, từ chối cho ý kiến.
"Còn nói ngài lừa gạt, ỷ quyền thế trong tay mà tác oai tác quái."
"Phàm là có người xin ngài giúp đỡ, ngài lập tức giở công phu sư tử ngoạm, chỉ cần đưa bạc, đen cũng có thể nói thành trắng, tử hình cũng có thể đổi sang lưu đày."
Hà Húc cười một tiếng ôn hòa. Ta thấy hắn chẳng những không tức giận mà còn rất vui vẻ, quả thật nghe như chuyện đùa, ta bèn càng nói càng hăng say:
"Bọn họ còn nói, những cô nương bò lên giường kia căn bản không phải bởi vì thích ngài, ngài gieo họa như vậy thì làm gì có ai thèm thích. Các nàng bò lên giường của ngài chẳng qua là muốn trèo cao, được gả vào nhà giàu, tiêu tiền của ngài, tương lai không làm mà cũng có ăn!"
Nghe đến đây, Hà Húc nhíu c.h.ặ. t c.h.â. n mày lại, hắn sâu kín nhấc mí mắt lên:
"Mắng Bổn quan thì thôi, còn muốn tiêu tiền của Bổn quan? Nằm mơ."
Ta gật đầu phụ họa, " Đúng, nằm mơ! Các nàng cũng không xứng với ngài!"
Hà Húc mỉm cười một cách giả tạo nhìn ta, bước ra bên ngoài. Khi sắp ra khỏi viện, hắn lại quay đầu cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!