Chương 11: (Vô Đề)

Năng lực thích ứng của Hà Húc rất mạnh, tháng đầu tiên nhậm chức đã thu năm trăm nghìn lượng vàng để miễn tội cho thế tử của Hầu phủ. Từ đó trở đi, không ai có thể ngăn cản được. Lúc mới bắt đầu còn có người tố cáo, Hà Húc khẽ mỉm cười, nói với Bệ hạ:

"Thần đứng trên đài cao này, tầm b.ắ. n 100 thước, Bệ hạ cho là thần có thể dùng một tiễn b.ắ. n trúng sau đầu Trương đại nhân không?"

Bệ hạ thấy hứng thú, đánh cược nói: "Nếu Hà ái khanh có thể một mũi tên b.ắ. n sau đầu lão già này, trẫm liền thưởng mỏ muối ở Giang Nam cho ái khanh."

Hà Húc nhếch môi, một phát nhận được mỏ muối. Từ đó về sau, chuyện Hà Húc hốt bạc trở thành một bí mật không thể tiết lộ trong triều. Gia đình nào phạm tội thì ban đêm sẽ ôm một cái rương tới gõ cửa phủ Thượng Thư, ngày hôm sau kẻ phạm tội sẽ được trở về nhà.

Chỉ cần Bệ hạ chưa chết, Hà Húc có lẽ vẫn sẽ tiếp tục phong quang vô hạn. Nhưng hắn lại bắt đầu từ chối phủ Thái úy.

"Hầu hết những việc hắn thao túng đều là về mấy chuyện tham tiền mua bán chức quan. Nhưng công tử của phủ Thái Úy lại là cưỡng chiếm dân nữ, đùa bỡn tiểu cô nương kia tới chết, còn đánh c.h.ế. t huynh trưởng của tiểu cô nương."

"Tuy hắn biết mình đã mất đi lương tâm từ lâu. Trên tay cũng dính m.á. u vô số người, nhưng đối với bé gái vô tội, rốt cuộc vẫn không đành lòng."

"Bởi vì Thượng thư không mở miệng nên công tử phủ Thái úy bị tuyên án c.h.é. m đầu, sau đó một nhà Thái úy liền ghi hận hắn."

"Việc các thí sinh hối lộ cũng chẳng còn là chuyện bí mật gì nữa. Mấy Thượng thư trước kia đều là mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Nhận bạc rồi nên cũng lười hỏi."

"Nhưng Thôi Xán lại mắt mù mà bắt nạt cô, lần đầu tiên hắn nhúng tay vào việc của Lễ Bộ. Lễ Bộ giàu có, nhiều quan chức chủ chốt đều là thân nhân của hoàng đế, hối lộ trong khoa cử là chuyện lớn, ảnh hưởng rất xấu đến dân chúng. Bệ hạ chỉ có thể hạ lệnh lưu đày một số quan chức chủ chốt, vì vậy, đương nhiên sẽ hơi bất mãn với hắn."

"Phủ Thái Úy nhân cơ hội này tìm ra những học sinh bị liên lụy. Những học sinh này tuy hối lộ, nhưng cũng có tài năng và kiến thức thực sự. Một số người trong đó họ rất giỏi bắt chước. Một người trong đám đó đã viết một phong thư bằng giọng điệu của đại nhân, cho thấy rằng đại nhân đã nhận hối lộ trong nhiều năm. Số tiền trong thư nhiều gấp mười lần ngân khố quốc gia. Trên đó cũng ghi chép chi tiết những nha hoàn trong phủ đã bị đánh c.h.ế. t trong những năm qua.

Việc làm giả hộ tịch của những nha hoàn này được gấp rút làm suốt đêm. Bách tính đều là dân nghèo. Hàng chục ngàn người đã viết thư gửi Bệ hạ, yêu cầu ông ta xử tử đại nhân."

"Suốt đêm? Các nàng không phải là dân chúng bình thường sao?"

Tiểu Tam cười nhạt: "Hắc Tử, những năm này, trong các cô nương vào phủ thì chỉ có cô thật sự là dân chúng bình thường."

Ta nhớ tới các cô nương lúc đi ứng tuyền, ai ai cũng xinh đẹp như hoa, đúng là không giống như là dáng vẻ mà bách tính nghèo khổ có thể dưỡng ra được.

"Bệ hạ biết không thể che chở được hắn, cũng định nhân cơ hội đem tài sản riêng của hắn thu vào quốc khố. Giết hắn còn có thể khiến dân chúng nguôi giận, nhất cử lưỡng tiện."

Lòng ta như thắt lại, cảm thấy rất khó chịu: "Vậy ngài ấy... Không còn đường nào khác sao?"

"Có."

"Cái gì?"

"Cướp pháp trường."

27

Ngày hành hình Hà Húc được định vào mười lăm ngày sau.

Tiểu Tam và Tôn đại ca chuẩn bị đi cướp pháp trường, mà ta, thì tới một căn nhà trong đêm tối. Tiến vào trong viện đèn đuốc sáng trưng, bên trong phòng một nam một nữ đang quấn chặt lấy nhau, phát ra những tiếng động khó miêu tả. Khi hai người đang hưng phấn, ta yên lặng đứng ở đầu giường.

Thu Hồng vừa mở mắt nhìn thấy ta, bị dọa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

"Tân Hi?"

Ta sợ Thôi Xán giãy giụa cản trở, một quyền đánh hắn ngất xỉu. Không để ý tới tiếng hô hoán của Thu Hồng, dùng dây thừng da trâu trói hai người còn đang trần như nhộng vào nhau thật chặt. Có vẻ là ông trời cũng thương ta nên trời bỗng đổ mưa.

Mưa to như trút nước, rơi xuống sân, tí ta tí tách, làm nha hoàn trong viện không nghe được tiếng động bên trong phòng. Ta dùng nước lạnh hất vào mặt Thôi Xán để hắn tỉnh lại. Vừa tỉnh, mờ mịt chớp mắt một cái, hắn há miệng mắng to:

"Mẹ kiếp Tân Hi, ngươi đang làm cái gì vậy? Cởi trói cho ta ngay!"

"Ngày mai lão tử sẽ tới Hình Bộ làm việc, sao ngươi còn chưa cút tới đây quỳ lạy nhận sai cho lão tử?"

"Chỉ cần ngươi chịu nhận sai, lão tử sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu lão tử vui vẻ, còn có thể cho chủ nhân trước kia của ngươi c.h.ế. t một cách thoải mái!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!