-Có gì đâu mà cảm ơn!
Ngưng lại Vinh hất mặt sang nhìn Hạnh nói tiếp
-Giao kèo rồi thì phải thế chứ? Đúng không Hạnh.
Hạnh càng nghe, càng bức xúc, cô vừa đau lòng, vừa uất ức hai mắt cô rưng rưng, cổ họng nghẹn đắng nhìn Vinh đáp lại
-Nè anh Vinh anh nói chuyện như vậy đó hả? Tôi nói cho anh nhớ dù sao thì đây cũng là mẹ tôi, anh nên tôn trọng chút xíu đi.
Vinh lạnh giọng nhìn Hạnh nói
-Suốt ngày mẹ tôi, mẹ tôi, tôi có giành mẹ của cô đâu mà cô nhắc hoài mẹ tôi mẹ tôi vậy hả? Nghe mắc mệt hà!
-Anh!
-Thôi thôi… hai con đừng cãi nữa, mẹ nghe mẹ đau lòng lắm hai đứa mỗi đứa nhịn nhau một lời đi con.
-Đó mẹ thấy đó tôi vẫn tôn trọng và vẫn gọi mẹ là mẹ, còn chuyện mẹ và Hạnh thì có dính dáng gì đến tôi đâu, chỉ là nói cho mẹ biết là Hạnh cô ấy ở đây rất tốt mẹ đừng có sợ ai ăn ai h.i.ế. p gì cô ấy cả vì Hạnh cũng không phải dạng vừa đâu.
Những lời Vinh thốt ra thật sự rất chối tai và Hạnh cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa khi thấy mẹ mình tủi thân và rơi nước mắt. Nên Hạnh liền bước tới đứng trước mặt Vinh cô cảnh cáo
-Nè tôi nói cho anh biết anh tốt nhất nên câm họng lại đi. Nếu anh không thích sự có mặt của mẹ con tôi thì cứ trách mặt và lên phòng. Khi nào mẹ tôi về tôi và anh sẽ nói chuyện sau?
Hoàng Vinh thấy Hạnh chỉ tay về phía mặt mình, mà anh thì chẳng ưa ai tỏ thái độ với anh cả, nên Hạnh vừa dứt lời Hoàng Vinh đã cho cô một bạt tay cùng với những lời lạnh nhạt
-Cô lớn tiếng với ai vậy hả? Cô nên nhớ cô còn làm dâu nhà này thì tôi vẫn còn là rể của mẹ cô, nhưng cũng đừng vì thế mà lên đây soi mói thằng này. Tôi và cô đã giao ước thế nào? Tiền cưới xin cũng đưa hôm đám cưới không thiếu một cắt vậy mà vẫn còn lên đây? Định kèo nài cái gì hả?
-Anh Vinh tôi xin anh đó, anh câm họng đi? Mẹ tôi lên thăm tôi thì mắc mới gì anh xài xể vậy hả?
-Lên thăm hay là muốn lên bòn rút thêm rồi tiện thể cai quản luôn thằng này?
Hoàng Vinh nói ngang và miệt thị những lời khó nghe bao nhiu, càng làm cho bà Hai đau đớn bấy nhiêu, nhất là bà thương cho Hạnh, bà không ngờ con bà lại chịu quá nhiều cay đắng thế này.
Ngước nhìn Hoàng Vinh, bà Hai nghẹn ngào nói
-Ngày trước mẹ gả con Hạnh mẹ cứ nghĩ nó về đây làm dâu, làm vợ con là con của mẹ sẽ xây dựng được một mái ấm hạnh phúc,, chứ mẹ đâu có bán đứt con mẹ đâu mà bây giờ mẹ không được phép thăm nó hả con?
Trước câu nói này của bà Hai, Hoàng Vinh nhanh chóng gật đầu đồng ý. Môi anh nhếch lên như cười như không.
-Ok ok mẹ thăm thì thăm nhưng tôi nói trước nếu mẹ và Hạnh mà nói gì đó tới tay của ba mẹ tôi thì tôi không có để yên cho hai người đâu đó?
-Hoàng Vinh... Anh…Thật là...?
-Thật là khốn nạn chứ gì? Chưa nói ra là tôi hiểu cô muốn nói gì tiếp rồi đó?
-Vinh sao con lại đối xử tệ bạc với vợ con như vậy hả con?
-Là cô ấy tự nguyện mà tôi đâu có ép? Mà thôi dù gì cũng lên tới đây rồi. Đây tiền nè…
Vừa nói Hoàng Vinh vừa đưa tay vào túi rút bóp ra mấy tờ tiền rồi đưa cho bà Hai với thái độ không hề có chút gì gọi là tôn trọng
-200 ngàn đó lấy mà về xe.
Bà Hai đưa tay ra ngăn Hoàng Vinh lại bà nói
-Thôi mẹ không lấy đâu con?
-Lấy đi tôi cho mà, bày đặc ngại ngùng.. Thôi tôi đi à, bà nói chuyện thì cũng tranh thủ về sớm đi ha.. À Hạnh một lúc ba mẹ tôi về nói ba mẹ tôi đi qua nhà mấy thằng bạn tôi chơi nhé!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!