Chương 7: (Vô Đề)

Ông Tùng bị Vinh chọc cho tức đến độ lên cơn mệt luôn. Bà Tâm thấy tình hình căng thẳng, sợ chồng mình tức quá rồi xảy ra chuyện nên bà liền vỗ về ông rồi quay sang nói nhẹ với con trai

-Thôi thôi không có cãi nữa. Hôm nay mẹ có việc con lên thay đồ rồi xuống lấy xe chở mẹ đi một hôm nay.

Vinh cau mày suy nghĩ sau đó lắc đầu nói

-Thôi con còn mệt lắm với lại hôm nay con muốn ở nhà với vợ con?

-Vậy rồi ai chở mẹ đây hả?

Ông Tùng nghe Hoàng Vinh hôm nay chịu ở nhà nên ông liền quay sang bà Tâm nói

-Thôi nó chịu ở nhà thì để nó ở đi, tôi chở bà đi.

Bà Tâm nhìn chồng lo lắng

-Ông khỏe chưa?

Ông Tùng gật đầu

-Tôi khỏe. Thôi mình đi…

Nói rồi ba mẹ Vinh rời đi Vinh cũng nhanh chóng chạy lên phòng và nằm tiếp tục ngủ cho đủ giấc vì hôm qua anh về khuya nên giờ cơ thể vẫn còn mệt rã rời.

….

Hạnh ở nhà sau, cũng nghe sơ qua câu chuyện mà ba mẹ chồng đang nói, rồi khi nghe xe đi khuất cô mới ngồi xuống ghế mà thở dài... Ngẫm nghĩ trong lòng mình Hạnh không biết cuộc đời mình gắn bó với Hoàng Vinh đến bao giờ nữa, và đến bao giờ Hoàng Vinh mới chịu thay đổi để trở thành một người đàn ông tốt…

Hạnh ngồi đó vừa rửa mấy quả cam, vừa ngẩn ngơ suy nghĩ về số phận hẩm hiu của mình mà cô không hề hay biết bên ngoài mẹ cô đang chậm bước đi vào nhà.

Mấy tháng nay bà Hai ở quê, trông ngóng Hạnh về thăm bà nhưng chẳng thấy, một phần vì nhớ nhung con gái, một phần vừa nhận được thư của bà Lệ gửi về nên bà tức tốc sắp xếp việc nhà mà lật đật gọi xe đi lên xem con gái bà thế nào.

Đúng như những gì bà Lệ nói trong thư, nhìn Hạnh giờ đây hơi ốm, cũng chẳng giống một người lấy chồng giàu có. Bất giác bà Hai nghẹn giọng mà cất lên tiếng gọi

-Hạnh con?

Hạnh giật mình quay lại, nhìn thấy mẹ cô xúc động đến vỡ òa liền lật đật chạy nhanh đến ôm lấy mẹ mình, rồi sau đó cô buông ra nắm tay nhìn mẹ thật kỹ xem có phải là cô đang mơ hay không?

-Mẹ? Sao mẹ lại lên đây? Mẹ đi có nắng, có bị mệt không hả mẹ?

Bà Hai nhìn Hạnh lo lắng hỏi han mình mà bà chỉ biết khóc, nỗi nhớ con gái lâu ngày nay mới gặp nên bà chẳng thể nào ngăn cho nước mắt đừng rơi

-Mẹ không sao? À ba mẹ chồng con đâu sao nhà cửa vắng tanh vậy con? Nảy mẹ chỉ gặp dì Lệ, dì chỉ mẹ vào đây nè!

Nghe mẹ hỏi Hạnh liền đưa tay lên gạt đi nước mắt, sau đó dìu mẹ mình đi lại ghế ngồi rồi cô từ từ trả lời

-Dạ ba mẹ chồng con mới đi công việc đó mẹ!

-Còn thằng Vinh đâu con?

-Dạ anh Vinh ảnh đang trên lầu đó mẹ?

-Hạnh nè mẹ hỏi thiệt có phải con với thằng Vinh không được hạnh phúc đúng không Hạnh?

Nghe mẹ hỏi Hạnh liền chột dạ trong lòng bất giác nhói lên đau khổ, nhưng sợ mẹ buồn nên cô đành giả vờ cười cười và lắc đầu trấn an mẹ mình

-Đâu có đâu mẹ? Anh Vinh thương con lắm mẹ ạ! Chuyện gì ảnh cũng nhường con hết đó?

Bà Hai nhìn gương mặt Hạnh không mấy tự nhiên, cảm nhận ra con mình đang cố nói dối lòng bà càng thêm đau và thấy tội nghiệp con gái mình vô cùng nên bà không hỏi vòng vo dò ý nữa mà liền nghẹn ngào gào lên

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!