Chương 3: (Vô Đề)

Bà Tâm nghe xong có phần không mấy đồng ý? Nhưng cuối cùng bà đành gật đầu. Vì bà suy nghĩ trong đầu chỉ cần cưới về thì từ từ hai đứa vun đắp cũng được. Trước mắt để cho thằng con trai bà đi theo là được rồi.

-Được. Chỉ cần con cưới nó về rồi con muốn làm gì mẹ cũng đồng ý?

-Rồi ok. Mẹ ra ngoài đi.

Bà Tâm và ông Tùng đi ra ngoài, rồi xuống nhà, trong lúc ngồi chờ Hoàng Vinh. Ông Tùng khẽ thở dài nhìn bà Tâm lên tiếng

-Bà có thấy ép buộc thằng Vinh là tội nghiệp cho nó lắm không?

Bà Tâm đang cầm tách trà đưa lên miệng, nghe chồng mình nói bà liền đặt tách trà xuống bàn cái rầm. Bà trả lời

-Ép buộc cái gì? Ai là người đi coi bói rồi giờ đây lại đổ thừa cho tôi hả?

-Thôi thôi tôi nói vậy thôi. Bà muốn làm gì thì làm?

-Thì tôi đang làm đây nè? Ông nên nhớ ông cũng là ba thằng Vinh, cũng có cái quyền quyết định cuộc đời nó đó? Chứ ông đừng có dở dở ương ương rồi đến lúc có chuyện là đổ thừa mỗi mình tôi thôi nha!

-Thì tôi sống với bà bao nhiêu năm nay ra sao bà cũng biết mà, có bao giờ chuyện gì bà quyết định mà tôi cấm cản bà đâu. Nếu như tôi không nhu nhược thì ngày xưa má con thằng Quân nó đâu có…

-Cái Gì?

Bà Tâm đứng bật dậy trừng mắt gân cổ lên quát thẳng vào mặt khiến cho ông Tùng đang nói cũng đành thụt lại. Ông ngồi nhìn bà Tâm nín thinh trong im lặng.

Còn bà Tâm lúc này trong lòng hừng hực bốc lên ngọn lửa hờn ghen. Bà nghiến răng nghiến lợi vì cái chuyện ngày xưa kia bà không muốn ông chồng bà lại nhắc đến nữa.

-Nè tôi nói cho ông biết nha, cái chuyện ngày xửa ngày xưa tốt nhất ông nên nín luôn đi nha, thằng Vinh nó chưa biết đó. Ông mà hó hé làm thằng bỏ buồn thì ông biết tay tôi.

-Ừ thôi tôi biết rồi. Thôi mẹ con bà lo mà đi sớm đi kẻo nắng…

Vùng quê nghèo hôm nay lại có chiếc xe hơi sang trọng chạy đến. Dừng xe nơi đầu làng, lúc này Hoàng Vinh lại dỡ chứng không chịu vào trong dù cho bà Tâm hết mực năn nỉ nhưng anh vẫn giữ nguyên quan điểm không xuống xe, cuối cùng vì không muốn gây chuyện um sùm nên bà Tâm đành đi một mình với bà Lệ vào nhà người ta mà thưa chuyện.

Ngó thấy ngôi nhà lá nhỏ, con đường thì lại đầy đất bà Tâm có vẻ không vừa lòng là mấy. Nhưng may thay khi vào nhà, thấy cách đón tiếp chân chất của bà Hai, bà Tâm lại thấy vừa lòng phần nào.

-Dạ mời bà và mời dì Lệ nó ngồi xuống ghế. Đi đường xa chắc mệt lắm đúng không bà?

Bà Tâm liền nhìn bà Hai rồi bảo bà Lệ đặt giỏ trái cây lên bàn sau đó cười nói đon đã.

-Dạ chào bà chị, tôi và thằng con trai tôi đi xuống đây từ sáng, nhưng nó ở ngoài đầu làng trông xe rồi nên không có vào. À mà bà chị?

Thấy bà Tâm ngó mắt nhìn mãi vào trong, bà Hai liền hiểu ý nên ngay lập tức lên tiếng gọi

-Hạnh ơi bưng nước ra mời bà nè con?

Hạnh đằng sau đang pha trà, nghe tiếng mẹ mình gọi cô liền dạ nhẹ một tiếng sau đó cẩn thận bưng khay trà ra mời khách.

-Dạ con mời bà, con mời dì Lệ dùng trà?

Bà Lệ gật đầu cầm tách trà lên uống cho qua đi cơn khát, còn bà Tâm thì cứ ngắm nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Hạnh. Sau đó tắm tắt gật đầu hài lòng với bà Hai

-Ừ ngoan, đúng là con bé xinh thật. Ban đầu tôi cứ sợ con bé có nhiều khuyết điểm rồi thằng Vinh nó không thích, nhưng mà thấy con bé rồi tôi lại ưng bà chị ạ?

Thôi thì bây giờ tôi bàn với chị một vấn đề luôn nha..

Hạnh đứng một bên, nghe bà ấy định bàn chuyện với mình nên cô liền xin phép đi ra nhà sau để mẹ mình nói chuyện. Ai ngờ vì hành động hiểu chuyện này của Hạnh, bà Tâm một lần nữa lại ưng bụng vô cùng.

Nhìn bà Hai, bà Tâm rút trong túi ra số tiền 15 triệu. Đẩy về phía bà Hai, bà Tâm nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!