Ông Tùng nhìn Quân, cũng vừa lúc Minh Quân nhìn sang ông, cả hai nhìn nhau cảm xúc hỗn độn. Ông Tùng vừa ngạc nhiên, vừa xấu hổ vì ông không làm tròn trách nhiệm làm cha của mình nên giờ phút này ông đâu dám lên tiếng mà Chỉ dám gượng gao đứng nhìn Quân xúc động nghẹn ngào.
Còn Quân cũng bởi vì từ nhỏ anh được mẹ giáo dục tốt, và cũng kể với anh sự thật về cuộc đời mình, người ba từng nuôi anh không phải ba ruột nên hôm nay khi ba nuôi đã mất khi trải qua cơn bạo bệnh, giờ đây ba ruột lại đứng trước mặt, anh không từ bỏ được thâm tình liền bước đến ôm chầm lấy ba mình , hai cha con nhìn nhận nhau trong nước mắt. Hai người đàn bà đứng cạnh cũng xúc động không kém.
Chỉ có Hoàng Vinh, anh đứng im lặng, chỉ nhìn thấy cảnh tượng này trong hình ảnh mù mờ nhưng đầu óc anh nhức nhối, và quay cuồng, khi cảm thấy mình thua kém trước Minh Quân nhiều thứ nên giờ đây Hoàng Vinh chạnh lòng anh chỉ cười nhạt lên tiếng sau đó chạy thật nhanh đi
-Trời ơi tôi được sinh ra trong một nghịch cảnh, một nghịch cảnh trớ trêu quá mà…
Hoàng Vinh chạy đi, Hạnh lo lắng sợ anh liều mình nên liền chạy theo. Cả nhà ai cũng lo cho Vinh cả nhưng có Hạnh theo rồi cũng an tâm. Lúc này ông Tùng và Quân mới buông nhau ra, bà Lan suy nghĩ một lúc lại lên tiếng
-Bây giờ cả nhà mình ngồi lại bàn với nhau về chuyện chữa trị cho thằng Vinh đi, thằng nhỏ đẹp trai, tương lai sáng lạn như thế không thể để nó bị mù được.
Bà Tâm nấc nghẹn gật đầu
-Em cảm ơn chị đã lo cho thằng con em, nhưng mà bây giờ em cũng không biết mình có đủ khả năng để lo cho nó không nữa.
-Chuyện tiền nong tôi sẽ lo, dù sao chúng ta cũng là người nhà bà đừng quá bận tâm, để tôi hỏi thằng Quân xem sao, có phẫu thuật cho nó được không đã?
Quân nghe mẹ hỏi, lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi từ ba và dì nhìn mình. Và anh cũng cảm nhận được mối liên kết tình thân giữa anh và Hoàng Vinh rồi nên Quân liền trả lời ngay.
-Dạ con có sắp xếp hẹn bác sĩ bên khoa mắt thứ 2 này làm phẫu thuật cho em. Nhưng bây giờ cần thuyết phục Hoàng Vinh để nó đồng ý phẫu thuật ba mẹ ạ? Vì nếu tâm lý nó không ổn định thì sẽ không làm được đâu ạ. Thôi ba mẹ và dì ngồi đây đi. Để con chạy theo Vinh và Hạnh coi sao.
-Ừ... con đi đi…Cảm ơn con nha Quân, thằng Vinh mà hết bệnh thì dù có làm thân trâu ngựa cho con dì cũng bằng lòng.
-Dì đừng nói thế, Vinh dù sao cũng là em con mà!
Nói xong Quân liền đi nhanh, anh chạy theo ra ngoài vì sợ Quân làm bậy, và đúng như anh nghĩ, Quân và Hạnh đang đứng ngoài đường lớn, hai đứa đang đôi co gì đó với nhau. Quân nhìn chỉ biết thở dài khi nghe Hoàng Vinh đòi chết.
Giờ phút này khi đã biết được mối quan hệ giữa hai anh em, Quân đã không còn suy nghĩ nhiều về tình cảm của anh và Hạnh nữa, cái quan trọng bây giờ anh lại muốn cho Vinh nhận ra tình yêu của Hạnh để Vinh biết thay đổi mà cố gắng vực lại sự sống hơn.
Bước nhanh đến, Quân kéo Vinh lại, anh nghiêm giọng nói
-Em bình tĩnh lại đi. Mình là đàn ông bớt cái tính tự ái lại mà làm người. Em không thấy Hạnh đã quá khổ vì em sao? Nếu Hạnh muốn từ bỏ em thì em ấy đã bỏ em lâu rồi chứ không phải đợi đến bây giờ để đau khổ ngăn em đi c.h.ế. t đâu.
Những lời Quân nói lúc này đây thật thấm thía với Vinh, Vinh không còn ngang nghạnh nữa, anh đứng im lại, cố căng mắt nhìn Hạnh, ánh sáng trong anh còn ít lắm nhưng đủ để thấy Hạnh đã vì anh mà buồn nhiều hơn rồi.
Hoàng Vinh ôm đầu ngồi thụp luôn xuống đường, sự yếu đuối trong lòng trỗi dậy khiến Hoàng Vinh bật lên tiếng khóc
-Em sai rồi... Sai thật rồi.
Quân khom xuống, kéo Vinh đứng lên, anh vỗ vai Vinh động viên
-Biết sai thì sửa, nếu thương Hạnh thì em phải hồi phục đôi mắt lại sau đó đi làm kiếm tiền để lo lại cho Hạnh. Em thấy không? Hạnh vì ai mà mấy hôm nay mỏi mòn thức trắng đêm trong viện hả? Em không thương bản thân em, cũng thương cho Hạnh, cho ba với mẹ, đừng để họ buồn nữa chứ?
-Em… biết rồi.
-Vậy chịu phẫu thuận rồi đúng không?
-Dạ.
-Vậy mới đáng là em trai của anh chứ?
-Anh hai…
Niềm vui vỡ òa, Hoàng Vinh và Minh Quân nhận lại nhau, Hạnh đứng ở ngoài nhìn cảnh này cũng vui lây cho họ. Và sau khi Minh Quân quay vào bệnh viện, Hoàng Vinh mới chầm chậm quay sang chỗ của Hạnh. Anh thật lòng nói với cô
-Hạnh em cho anh xin lỗi nha, từ nay anh không làm em buồn lần nào nữa đâu?
Hạnh khóc nghẹn, ôm chầm lấy Vinh, cô vừa khóc vừa đánh nhẹ vào lồng n.g.ự. c anh mấy cái
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!