Nhưng bất chợt Hạnh nhớ lại cô đã có chồng. Nhìn lại ngôi nhà lá đã được thay mới khang trang, mưa không còn dột và mẹ cô đã vượt qua được cái cảnh nghèo túng, bệnh tật không tiền mua thuốc thì cái tình cảm trong Hạnh vừa trỗi dậy đã bị tắt đi. Nhà chồng Hạnh nói gì đi chăng nữa thì họ cũng đã có ơn với cô, nên cô không thể nào mà rời đi lúc này cho được, cô không thể vì tình cảm riêng của mình mà trở thành kẻ vô ơn.
Nước mắt rơi ướt trên mi, Hạnh nhìn Quân rồi đưa tay còn lại lau đi nước mắt sau đó dứt khoát rút tay mình ra khỏi tay anh. Cô trả lời
-Anh Quân anh quên em đi. Em đã có chồng rồi.
Quân nghe được lời nói này từ Hạnh, tim anh đau rã rời. Định mấp máy nói tiếp những lời mình đang nghĩ trong lòng nhưng bất chợt anh nghe tiếng bước chân đi lên của mẹ Hạnh. Quân đành chôn chặt những lời nói dự định vào trong lòng. Rồi Quân đẩy túi thuốc trên bàn về phía Hạnh. Anh đứng lên nhìn cô nói
-Thôi anh về, em đưa thuốc này cho mẹ, dặn mẹ uống ngày 2 lần sáng và tối nhé... còn nữa dù em có nghĩ thế nào thì lòng anh vẫn mãi yêu em!
Quân nói xong liền buồn bã quay đi. Hạnh cầm túi thuốc anh trao mà trong lòng cô nghẹn lại. Vừa lúc lúc bà Hai bước lên, thấy Hạnh dụi mắt. Bà an ủi
-Thôi con đừng buồn nữa!
Hạnh nhìn mẹ giọng cô buồn buồn
-Mẹ nghe hết rồi đúng không mẹ?
-Ừ chuyện con và thằng Quân mẹ có nghe thằng Quân kể, nhưng con xử xự thế mẹ hài lòng lắm. À mà Hạnh nè?
Bà Hai vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế, rồi bà từ từ móc trong túi áo ra một gói giấy. Bà đẩy về phía Hạnh nói
-Trong này còn mấy triệu, tiền hồi cưới con mẹ sửa nhà xong còn bao nhiêu mẹ để dành. Bây giờ gia đình con khó khăn con cầm lấy mà xoay nha Hạnh.
Hạnh nghe mẹ bảo trong đó là tiền thì cô đã liền lắc đầu từ chối
-Dạ thôi mẹ giữ đi ạ? Con không nhận đâu. Gia đình chồng con hiện giờ cũng đã ổn rồi mẹ?
-Con không nhận là mẹ buồn đó?
Bà Hai vừa nói vừa ra mặt giận dữ. Hạnh thấy vậy biết mình từ chối cũng không được vợ mẹ nên liền nén lòng cầm trên tay, hai mắt cô đỏ lên rồi gục đầu vào lòng mẹ mình mà nấc lên.
-Mẹ con xin lỗi, xin lỗi vì để mẹ lại lo lắng rồi.
Bà Hai cũng nghẹn ngào, đưa bàn tay đầy gân lên vuốt lấy mái tóc Hạnh. Bà giả vờ cười xòa cho con gái yên lòng
-Con nhỏ này, tiền này là tiền cưới của con giờ mẹ đưa con lại thì cứ cầm đi có gì mà khóc. Lo cho gia đình chồng ổn định rồi hai đứa lại làm có tiền cho mẹ sau, lúc đó cho bao nhiêu mẹ cũng nhận hết biết chưa?
-Mẹ…
-Thôi ra sau rửa mặt rồi vào ăn cơm với mẹ nha con…
…
Hạnh ở với mẹ 2 ngày sau đó cô lại trở về nhà chồng, lần này trở về cô lại tiếp tục với công việc buôn bán t.h.u.ố. c lá của mình. Được cái Hạnh có duyên buôn bán lắm nên khách cứ ra vào nườm nượp cô bán không ngừng tay luôn.
Hôm nay vẫn thế, sáng sớm Hạnh ra chợ dọn tủ thuốc ra ngồi bán, còn Hoàng Vinh thì chạy xe vòng chợ tìm khách, vừa chạy đến con hẻm anh đã thấy bóng ai đang xách giỏ đi chợ khá quen, chạy lại gần hóa ra là dì Lệ lúc trước làm cho gia đình mình Hoàng Vinh liền lớn tiếng gọi
-Dì ơi dì đi đâu ở đây vậy?
Bà Lệ nghe có người kêu mình bà giật mình đứng lại nhìn. Nhận ra là Hoàng Vinh con trai của bà Tâm. bà Lệ liền vui mừng bắt chuyện
-Ủa cậu hai, cậu đi đâu đây... Tôi... tôi đang đi ra chợ đó cậu.
Hoàng Vinh dừng xe lại anh gãi gãi đầu trả lời dì
-Dì đừng gọi con là cậu hai nửa, giờ gia đình con không còn như xưa nữa đâu dì.
-Dù sao thì tôi gọi như thế cũng quen rồi. À mà dạo này ông bà chủ sao rồi, có khỏe không cậu. Gia đình mình giờ ở đâu? Mấy lần tôi có ghé định thăm gia đình nhưng nhà đóng cửa mãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!