Chương 7: Bí mật của cô

Lâm Mộc đã đi đến một nơi: Nhà hàng Cây Sồi Munich.

Đây là một nhà hàng cao cấp được bao quanh bởi hàng cây sồi trăm tuổi. Quay lại chốn cũ, tâm trạng có chút phức tạp nói không thành lời, khi phục vụ đưa thực đơn đến, cô do dự mãi cũng không chọn được món gì.

Cô gọi một chiếc taxi, cứ loanh quanh khắp thành phố không đích đến.

Hơn hai tiếng đồng hồ sau, tài xế lên tiếng: "Cô à, tôi là nhân viên bán thời gian, sắp đến giờ tan ca rồi."

Lúc này tâm trạng cô đã khá hơn không ít, bèn đáp: "Hãy đưa tôi trở lại chỗ khi nãy tôi lên xe."

"Bây giờ đã chín giờ năm phút, nhà hàng đó mười giờ là ngưng phục vụ rồi."

"Không sao, tôi muốn vào đó ngồi một lát."

Cô quay lại nhà hàng Cây Sồi, lúc xuống xe nhìn thấy chiếc xe kiểu phục cổ rất quen mắt đang đậu ven đường, dáo dác nhìn quanh, cùng lúc đó có người bước ra từ cửa xoay của nhà hàng, đúng là Tiêu Hoài.

Anh và Michiko đến đây uống rượu sao? Cô đoán mò.

Trong suốt ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, Tiêu Hoài vẫn không ngừng tìm Lâm Mộc.

Trong thành phố có tổng cộng hơn hai mươi mấy nhà hàng bán món súp nghêu, anh lái xe đến từng nhà hàng một để tìm, tìm đến cuối cùng mới tới đây.

Bên ngoài trời giá rét, dòng người qua lại đều bọc kín mình, duy chỉ có cô mặc mỗi bộ váy dài phong phanh, đứng yên trong gió lạnh, mím môi yên lặng nhìn anh.

Gió thổi rối tung mái tóc cô, đôi mắt cũng phủ một tầng hơi nước, làm cho cô trông có vẻ yếu ớt, nhưng cô không hề yếu ớt, cô rất điềm tĩnh, thậm chí là quá mức điềm tĩnh.

Tình cảnh này dường như đã từng gặp qua, Tiêu Hoài ngẩn người một lúc.

Anh lấy lại tinh thần, bước về phía cô, khi cô vẫn còn đang ngơ ngác, anh nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của cô, mở cửa xe, nhét cả người vào trong.

Bên trong xe có mở điều hòa, Lâm Mộc giống như vừa bước ra khỏi mùa đông chuyển sang mùa xuân ấm áp.

Tiêu Hoài vừa lên xe liền khóa cửa xe lại.

Anh nghiêng người qua, cổ áo khẽ lướt qua gò má lạnh băng của cô. Cô né ra, anh đè vai cô xuống, tay còn lại vòng qua lưng, dùng cánh tay ôm lấy cô.

Đây là tư thế có thể truyền hơi ấm từ trên người anh sang cho cô, ân cần nhưng không mập mờ, vì ngực cô và lồng ngực anh cách nhau một khoảng khá xa.

"Trời lạnh thế này, cô đã đi đâu vậy?" Giọng nói đầy từ tính của anh mang lại cảm giác rất an toàn.

Cô không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh và cô Michiko đến đây uống rượu sao? Cô Michiko đâu? Tài xế của anh đâu?"

Vừa dứt lời, điện thoại của anh rung lên, tiếng rung vang lên không dứt.

Anh buông cô ra, rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, sau đó từ chối cuộc gọi, rồi trả lời bằng tin nhắn: "Anh tìm thấy cô ấy rồi. Bình an."

Nhắn tin xong, anh trả lời câu hỏi khi nãy của cô: "Tôi đưa Michiko về khách sạn trước, sau đó tự mình lái xe."

Lúc nói chuyện anh rất bình tĩnh, Lâm Mộc hoàn toàn không nghe ra điểm nào khác thường trong giọng nói của anh: "Lái xe để làm gì?"

"Xem thử có thể gặp được cô hay không."

Lâm Mộc sững sờ, lập tức hiểu ra mọi chuyện: "Điện thoại hết pin thật mà, không phải tôi cố ý trốn tránh đâu."

"Tôi biết." Tiêu Hoài gật đầu, "Không còn sớm nữa, tôi đưa cô về."

Nếu anh đã biết chuyện xảy ra ở triển lãm tranh, cô cũng không muốn che giấu tâm trạng thật sự của mình: "Tôi muốn ở một mình thêm lát nữa."

"Về đến nhà sẽ không có ai làm phiền cô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!