Chương 4: Tạm chia xa

Một mình Lâm Mộc lang thang rất lâu, đến khi trời chập tối mới quay trở lại nhà Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài không ở nhà, ông quản gia đang tỉa hoa cỏ, cô nhàn hạ ngồi trước ti vi, trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc, muốn tìm Quan Di để tâm sự, chợt nhớ lúc này ở Thượng Hải đang là ba giờ sáng.

Lâm Mộc vùi đầu vào giữa hai cánh tay, sau một hồi suy nghĩ liền đứng dậy đi vào phòng bếp, tìm thấy bia không cồn cất trong tủ lạnh.

Vừa mở một lon bia, tiếng chuông báo của điện thoại vang lên, bao lì xì của Wechat được Quan Di gửi sang không ngừng nhảy khắp màn hình, hết cái này đến cái khác, cái nào cũng ghi cùng một câu chúc: "Cung hỷ phát tài! Đại cát đại lợi!"

Lâm Mộc giật mình: "Bị hack hả?"

Quan Di gửi tin nhắn thoại đến: "Mình đang định đi ngủ thì nhớ ra hôm nay là sinh nhật cậu, quên mua quà rồi, dùng bao lì xì thay vậy, đừng chê nha."

Lâm Mộc thở phào, cảm thấy ấm áp trong lòng: "Cậu chu đáo thật."

"Năm nào mình cũng chu đáo thế mà. Tam Mộc, cậu ở Munich chơi có vui không? Có tự mua quà sinh nhật cho mình không?"

Tam Mộc là biệt danh thời học sinh của cô, bây giờ rất ít người nhắc đến. Hôm nay cô có tâm sự, nghe thấy cách gọi này thì nhíu mày, hớp một ngụm bia: "Không có mua quà. Mình đang uống bia, cũng định tự ăn mừng đây."

"Uống một mình? Hay là có anh nào uống cùng? Theo hiểu biết bao nhiêu năm qua của mình, chắc chắn cậu đang uống bia một mình rồi. Thời khắc quan trọng như thế sao có thể uống một mình chứ? Có cần mình tìm một chàng trai dịu dàng đến bầu bạn với cậu không?"

Lâm Mộc không trả lời.

Một lúc sau, Quan Di nhắn: "Bạn yêu, vào bảng tin mới xem thử đi, có niềm vui bất ngờ đó. Mình đi ngủ trước, ngày mai sẽ xem trả lời của cậu sau."

Lâm Mộc cảm thấy nghi ngờ, mở bảng tin lên, thấy Quan Di vừa đăng trạng thái mới có đính kèm tên cô: "Hôm nay sinh nhật cô bạn thân Lâm Mộc, một mình ở Munich uống bia. Có ai đến an ủi cô ấy không? Trông xinh lắm, số điện thoại như trong hình."

Âm báo tin nhắn bắt đầu kêu không ngừng, Lâm Mộc nhận được rất nhiều tin nhắn từ số điện thoại lạ. Đại đa số là lời chúc phúc thiện ý, một số là lời mập mờ, còn lại là những câu ngả ngớn như "bao nhiêu tiền một đêm."

Lâm Mộc không còn lời nào để nói, tức tốc xóa bỏ tin nhắn chướng mắt kia.

Một tin nhắn Wechat bỗng nhảy ra trên màn hình.

Hsiao: "Sinh nhật?"

Lâm Mộc nhìn ID Hsiao này, sau đó mới nhớ ra Tiêu Hoài đã thêm bạn với cô, sau đó nữa mới thấy Tiêu Hoài cũng nằm trong danh sách bạn bè của Quan Di.

Cô vừa uống bia vừa nghĩ xem nên trả lời thế nào, điện thoại lại rung lên.

Hsiao: "Đang uống bia một mình?"

Lâm Mộc súyt thì sặc, vội vàng trả lời: "Không có." Cảm thấy hình như không có sức thuyết phục, liền thêm một câu, "Quan Di trêu tôi đấy, đừng tin những gì cậu ấy nói."

Tin nhắn vừa gửi đi, Lâm Mộc nhìn lon bia trên tay mình, lẳng lặng bỏ xuống.

Tiêu Hoài trả lời rất nhanh: "Tôi tặng cô một món quà sinh nhật nhé?"

Lâm Mộc chưa kịp nói cảm ơn đã nhìn thấy "món quà" mà anh tặng, một tấm hình từ thời dân quốc đã ngả màu.

Cô gái trong hình nhìn qua chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, mặc chiếc sườn xám cách điệu, sườn xám không ôm sát cơ thể nhưng lại như ẩn như hiện để lộ chiếc eo thon. Cô gái chắp hai tay, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế kiểu Âu, ánh mắt sáng ngời, xinh đẹp duyên dáng.

Lâm Mộc kinh ngạc, tay run run, gửi lại một hàng dấu chấm than.

Tiêu Hoài trả lời bằng một dấu hỏi.

Hai tay Lâm Mộc nắm chặt điện thoại, ngón tay múa may gõ chữ, trong câu chữ thể hiện rõ tâm trạng kích động của cô: "Bất ngờ quá, lần đầu tiên nhìn thấy bà ngoại thời thiếu nữ, đẹp thật, đẹp động lòng người, tôi nhìn còn thấy thích nữa là."

Thật ra không chỉ có Lâm Mộc chưa thấy qua hình bà ngoại thời trẻ, cả mẹ cô cũng chưa từng thấy. Tất cả những hồi ức quý giá của bà ngoại đều đã hóa thành tro theo ngọn lửa chiến tranh từ lâu.

Tiêu Hoài cảm nhận được tâm trạng kích động của cô, hỏi: "Tôi có đọc qua những gì ông nội viết, đây là hình bà Tô năm mười sáu tuổi. Cô thích không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!